Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch - Chương 28: Ngu Chỉ là yêu
Cập nhật lúc: 2025-12-06 02:25:45
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mèo nhỏ? Là em ?” Lạc Đình Thời thử thăm dò hỏi.
Ngu Chỉ gật đầu thật mạnh, “Ai u…”
Biên độ gật đầu quá lớn, cái đầu vốn mơ mơ màng màng của Ngu Chỉ càng thêm hôn mê. Y giơ tay gõ gõ đầu , ghé lòng Lạc Đình Thời ngước : “Sao chóng mặt đến thế?”
Trong màn trướng mờ ảo, cặp mắt đen trầm đáng sợ của Lạc Đình Thời lúc băng tuyết tan hết, ý nồng đậm dung chứa b.ắ.n đến khóe môi, kéo lên đôi môi căng chặt.
Hắn rũ mắt cùng Ngu Chỉ .
Người trong lòng ngửa đầu . Từ góc độ của Lạc Đình Thời, đôi mắt mèo nhỏ của thiếu niên trông càng tròn hơn, vô cùng khó chịu. Trong mắt y ngập nước, một bộ dạng đáng thương hề hề.
Người thường thấy cảnh chắc chắn sẽ vô tận thương xót y.
Lạc Đình Thời sinh vô hạn d.ụ.c niệm.
Thích xem y , thích y ...
Lạc Đình Thời hai mắt gắt gao khóa chặt Ngu Chỉ, d.ụ.c vọng cuồn cuộn trong ánh mắt ngậm ý .
“Ô hô...” Thiếu niên sốt ngây thơ mơ màng phát âm thanh, rõ tình cảnh của bản , vẫn còn chui lòng .
Lạc Đình Thời hít sâu một , cúi đầu c.ắ.n lên môi Ngu Chỉ, mút mát nhẹ nhàng, cho đến khi đôi môi nhuộm thành màu đỏ, mới buông Ngu Chỉ .
Đôi mắt quét qua đôi môi hồng nhuận của thiếu niên.
Lạc Đình Thời hài lòng gật đầu, trông thuận mắt hơn nhiều.
Hắn lúc mới giải thích với Ngu Chỉ: “Bởi vì em nhiễm phong hàn.”
“À?” Ngu Chỉ che miệng : “Vậy... ngươi hôn trẫm nữa, kẻo lây bệnh.”
Giọng suy yếu, mềm mại. Lạc Đình Thời sờ sờ đầu Ngu Chỉ, hỏi: “ trẫm hôn Tiểu Ngư thì ?”
Ngu Chỉ: “Khỏi bệnh hãy hôn.”
Hoa Hải Đường
Ánh mắt Lạc Đình Thời tối sầm: “Phải ?”
Gió lạnh nổi lên. Lạc Đình Thời nâng khuôn mặt nóng bỏng của Ngu Chỉ, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng áp xuống sợi tóc bay múa bên má thiếu niên, chậm rãi cúi đầu, từng tấc kéo gần cách giữa hai trong ánh nến mờ nhạt.
Chóp mũi chạm , thở nóng rực của thiếu niên quấn quanh giữa môi Lạc Đình Thời.
Lạc Đình Thời nghiêng đầu, đôi môi đóng mở lướt qua cánh môi thiếu niên, giọng trầm nặng: “Khỏi bệnh , cho trẫm lên ?”
Hắn vô tình vài lời giữa Ngu Chỉ và Trương thái y, mới thời gian m.a.n.g t.h.a.i là thể hoan ái. Hoàn ngược , Ngu Chỉ cần tiến .
Mỗi đêm dừng Long huyệt của đế vương, thể phá cửa mà .
Trời , kiềm chế như thế nào.
“Lạc Đình Thời... ngươi là súc sinh ?” Ngu Chỉ thở hổn hển mở miệng. Câu của Lạc Đình Thời tức khắc đ.á.n.h tan sự hỗn loạn, đầu óc mơ mơ màng màng của y vài phần thanh tỉnh: “Trẫm như , ngươi còn nghĩ...”
“Trẫm là súc sinh.”
Lạc Đình Thời ánh mắt thành khẩn: “Trẫm thích xem em , từ nhỏ thích.”
“Ngươi...” Ngu Chỉ túm chặt vạt áo Lạc Đình Thời cố sức dậy. Một bàn tay to đột nhiên nắm lấy cánh tay y, ôm thuận thế lòng.
Ngu Chỉ khóa đùi Lạc Đình Thời, dùng tay chống đầu áp xuống cơn đau nhói, cố gắng mở miệng: “Lúc đó trong hang đá trẫm sợ, chính là trẫm ?”
Đồng t.ử Lạc Đình Thời co rút, kinh ngạc vô cùng: “Em ?”
Ngu Chỉ vô lực cúi đầu, dựa vai Lạc Đình Thời, miệng nhỏ hút khí lạnh.
Lạc Đình Thời vỗ về lưng đơn bạc của Ngu Chỉ, trầm mặc một lát, sự thật: “Là thấy em dọa xong, mới đối với nước mắt của em sinh si mê.”
Ngu Chỉ nhịn nhịn, mắng một câu: “Biến thái!”
“Tiểu Ngư luôn những lời trẫm hiểu, nhưng cái hẳn là đang mắng trẫm.”
Ngu Chỉ hừ lạnh: “Biết là .”
Bàn tay lớn nam nhân nặng nhẹ vuốt ve lưng y. Ngu Chỉ sờ đến sảng khoái, cơn đau trong đầu dường như cũng giảm nhiều.
Y ỷ lòng Lạc Đình Thời, : “Sờ trẫm nhiều hơn.”
Lạc Đình Thời: “Sờ nơi nào?”
Ngu Chỉ trừng : “Tất nhiên là lưng, ngươi còn tưởng sờ chỗ nào?”
Lạc Đình Thời vô tội : “Trẫm chỉ là hỏi một câu, vẫn nghĩ tới chuyện khác.”
Ngu Chỉ: “...”
Y còn sức lực để tranh cãi với Lạc Đình Thời, nhắm mắt chỉ huy Lạc Đình Thời: “Giống như sờ mèo nhỏ , sờ trẫm.”
Lạc Đình Thời lời theo. Bàn tay tự lưng Ngu Chỉ chậm rãi trượt xuống, ánh mắt dừng mặt Ngu Chỉ: “Nhũ danh em là Tiểu Ngư ? Mèo nhỏ là cái gì?”
Ngu Chỉ thần sắc bất động: “Phụ quân trẫm khi sinh cực kỳ gầy yếu, cái đầu nhỏ khác gì mèo nhỏ, ngày thường cũng thích gọi trẫm là mèo nhỏ.”
Lạc Đình Thời bừng tỉnh: “Thì là thế.”
Suýt chút nữa bại lộ, Ngu Chỉ âm thầm kinh hãi.
May mắn y lúc còn thanh tỉnh, nếu sốt đến mơ hồ, chừng sẽ tiết lộ bí mật của cho Lạc Đình Thời.
Quá nguy hiểm, ở mặt Lạc Đình Thời càng thêm cẩn thận.
Trương thái y đưa thuốc
“Bệ hạ, t.h.u.ố.c sắc xong .”
Trương thái y bưng chén t.h.u.ố.c bước phòng trong. Việc quan hệ đến thánh thể, ông nhờ tay khác. Bốc thuốc, sắc thuốc, đưa t.h.u.ố.c từ đến nay đều tự .
Đi đến giường, thấy hai ôm , ông ngay cả lông mày cũng nhúc nhích, cầm chén t.h.u.ố.c đưa cho Lạc Đình Thời.
“Ngài hầu hạ Bệ hạ dùng t.h.u.ố.c .”
Lạc Đình Thời dùng thìa nhẹ nhàng khuấy khuấy, múc một thìa t.h.u.ố.c đen sì đưa đến bên miệng Ngu Chỉ.
Ngu Chỉ thoáng qua chén t.h.u.ố.c đen thui, yếu ớt : “Ngươi đây là đắng c.h.ế.t trẫm ?”
Y nhận lấy chén t.h.u.ố.c uống một cạn sạch. Vị chua xót tức khắc nổ tung trong miệng. Ngu Chỉ nhăn mặt thành một cục, dùng mắt liếc Trương thái y: “Tốt , , t.h.u.ố.c uống xong , ngày mai trẫm thể khỏe ?”
Khóe mắt Trương thái y khẽ nhếch lên, ngữ khí nghiêm túc: “Nếu ngoài ý , tối nay qua Bệ hạ sẽ lui sốt. Chỉ là bệnh cần dưỡng vài ngày.”
Ngu Chỉ yếu ớt lên tiếng: “Trẫm .”
Trương thái y khom : “Bệ hạ nghỉ ngơi cho , tối nay thần sẽ ngủ ở phòng phía Tây, để Bệ hạ thể gọi đến bất cứ lúc nào.”
Ngu Chỉ xua tay: “Ngươi .”
Lúc xem tấu chương buổi trưa Ngu Chỉ cảm thấy khỏe. Y để ý, ai ngờ khi y thả lỏng cảnh giác bùng phát mạnh mẽ như .
Cơn bệnh đến dữ dội, Ngu Chỉ còn tinh thần. Uống t.h.u.ố.c xong chỉ chui chăn nghỉ ngơi.
Y ngẩng đầu về phía Lạc Đình Thời. Lạc Đình Thời xoay tắt đèn dẫn xuống, nhẹ giọng : “Ngủ .”
Cuồng phong gào thét, lá cây trong viện đ.á.n.h đến “lả tả” rung động.
Ngu Chỉ trong chăn. Nam nhân từng chút vỗ về lưng y. Y an tâm nhắm hai mắt , lâu chìm hôn mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tram-mang-thai-con-cua-hoang-de-nuoc-dich/chuong-28-ngu-chi-la-yeu.html.]
Tiết lộ bí mật động trời
Động tác Lạc Đình Thời dừng , ánh mắt lẩn quẩn trong lòng.
Mèo nhỏ?
Ngu Chỉ đưa lý do hợp tình hợp lý, gì đáng để nghi ngờ.
Lạc Đình Thời tin.
Mỹ nhân bỗng nhiên biến mất một đêm chung chăn gối, chú mèo trắng nhỏ xuất hiện trong Liên Xuân điện, những thói quen vô thức Ngu Chỉ thỉnh thoảng bộc lộ, tiếng mèo kêu như như bên tai...
Còn … chú mèo trắng nhỏ phá hủy bức tranh của năm xưa.
Nó giống hệt chú mèo trong Liên Xuân điện.
Những chi tiết từng bỏ qua lượt hiện lên. Những hồi ức quá khứ giống như từng viên hạt châu rơi vãi mặt đất, Lạc Đình Thời xâu chuỗi bằng sợi dây trong đầu.
Lạc Đình Thời lờ mờ nhận phát hiện một bí mật kinh thiên.
Nếu chuyện là thật...
Hoàng thất Du Quốc là Miêu Yêu?
Thảo nào Ngu Chỉ dịch dung chân thật đến . Thảo nào sáng sớm ngày ở Liên Xuân điện ngất xỉu một cách khó hiểu.
Thảo nào Ngu Chỉ là nam t.ử thể động d.ụ.c sinh con.
Thảo nào...
Đủ loại nghi vấn tựa hồ đều tìm đáp án.
Lạc Đình Thời nhớ tới chú mèo trắng nhỏ xinh , khóe môi cong.
Trách Ngu Chỉ chán ghét đến thế. Từ góc của Ngu Chỉ, thật sự ít chuyện hỗn xược.
“Trẫm nợ em, trẫm sẽ giúp em đòi hết.”
Lạc Đình Thời hôn hôn Ngu Chỉ, nhẹ.
Người đều nhân yêu thù đồ, yêu thì chứ? Vô luận Ngu Chỉ là là yêu, đều là thê t.ử của .
Ngủ một giấc, tinh thần Ngu Chỉ khá hơn nhiều, bất quá vẫn lười biếng, nhúc nhích.
Y giường một lát, Lạc Đình Thời bưng một chậu nước phòng trong.
“Ngươi đừng động, trẫm lau cho ngươi.” Lạc Đình Thời dùng khăn ấm ướt lau mặt Ngu Chỉ, thương lượng với y: “Hôm nay xem tấu chương, ở giường nghỉ ngơi .”
Ngu Chỉ: “Vốn dĩ cũng cần , trẫm hôm qua phê duyệt hết tất cả tấu chương .”
“Rất ,” Lạc Đình Thời với y: “Đêm qua gió thổi cả một đêm, trong vườn rụng xuống một tầng lá cây dày cộm, hôm nay trời lạnh ít. Qua một thời gian nữa liền bắt đầu mùa đông, ngươi cứ ở trong phòng, đừng ngoài.”
“Bắt đầu mùa đông? Còn hai ba tháng nữa mà.” Ngu Chỉ lắc đầu: “Trẫm đồ sứ dễ vỡ , đến mức đó ?”
Lạc Đình Thời lau khô từng ngón tay Ngu Chỉ, khuỷu tay đưa tay Ngu Chỉ, luồn qua khe hở nắm chặt năm ngón tay y.
“Tình trạng đêm qua, trẫm tái diễn.”
Lạc Đình Thời nắm lấy tay Ngu Chỉ ấn n.g.ự.c : “Tiểu Ngư, em chịu khổ, trẫm như chịu nỗi đau cắt tim, khó ngủ cả đêm. Thân thể ngươi là của em, cũng là của trẫm, trẫm nên trân trọng bảo vệ, để nó chịu thêm nửa phần tổn thương nào.”
Ngu Chỉ khi xong nửa câu đầu, ngước mắt ghét bỏ mà liếc Lạc Đình Thời một cái: “Thân thể trẫm chỉ là của trẫm, ngươi chớ si tâm vọng tưởng.”
Lời dứt, Lạc Đình Thời bỗng nhiên áp sát, cạy mở miệng y hôn lên.
Ngu Chỉ hôn đến ngẩn , mở to mắt chằm chằm trán trơn bóng phía . Mãi một lúc lâu mới phản ứng , giơ tay đẩy Lạc Đình Thời.
Lạc Đình Thời phản chế trụ tay Ngu Chỉ ấn ở bên gối, cần phân trần xâm chiếm ngóc ngách trong miệng Ngu Chỉ, chiếc lưỡi linh hoạt càn quấy loạn.
Ngu Chỉ hôn từ trong ngoài khắp lượt.
Khi nam nhân buông y , y thở hồng hộc, hai mắt m.ô.n.g lung.
“Lạc Đình Thời...” Ngu Chỉ tức giận đến ngứa răng.
Đôi mắt đen nhánh Lạc Đình Thời khóa chặt y: “Đêm qua em hết bệnh thể hôn.”
Ngu Chỉ giận dữ : “Trẫm khỏi ? Hôn hôn hôn, cả ngày đến tối liền chỉ hôn trẫm, ngươi là ‘sủng nô’ của trẫm thật đúng là sai! Hừ, cái tên ‘sủng nô’ của ngươi thật lớn mật, liên tiếp phạm thượng, quỳ xuống cho trẫm sám hối!”
Lạc Đình Thời hai lời, quỳ xuống giường Ngu Chỉ.
Quỳ mặt đất vẫn giảm uy thế đế vương, lưng thẳng tắp, chăm chú Ngu Chỉ: “Trẫm nhớ Bệ hạ mười ba năm, hiện giờ thương ngay mắt, thể nhịn cận.”
Mười ba năm?
Ngu Chỉ ngây , tinh tế tính toán, y nhịn mắng: “... Khi đó trẫm mới năm tuổi, ngươi cái đồ súc sinh !”
Lạc Đình Thời bất đắc dĩ : “Bệ hạ chớ quên, trẫm khi đó cũng chỉ mới chín tuổi. Trẫm là thích Bệ hạ, nhưng lúc trẫm chỉ là Bệ hạ, vẫn nảy sinh tâm tư khác.”
Ngu Chỉ trầm mặc.
Từ đến nay, y đều coi sự ái mộ trong miệng Lạc Đình Thời là lời dối.
Vô luận thế nào, y đều thể liên hệ chữ “yêu” với Lạc Đình Thời.
Y cũng hy vọng đó là sự thật.
Lạc Đình Thời yêu y? Điều quá kỳ quái, tưởng tượng đến khả năng , Ngu Chỉ liền cảm thấy khó chịu.
Lạc Đình Thời thấy Ngu Chỉ im lặng hồi lâu, thêm một ngọn lửa: “Bệ hạ, trẫm câu câu chữ chữ đều là lời thật lòng. Trẫm yêu em, đời chỉ cần một em. Nếu em gả cho trẫm, trẫm liền chú định sẽ cô độc sống quãng đời còn .”
Ngu Chỉ bắt lấy nhược điểm trong lời : “Ngươi rõ ràng phía còn cầu hôn ‘Lục Cảnh’.”
Lạc Đình Thời khổ: “Khi đó cùng Bệ hạ gặp , trẫm còn trẫm yêu em. Đêm đó, trẫm sở dĩ cùng em lên giường, là vì trẫm thấy đôi mắt em. Nếu , trẫm tuyệt đối thể mặc kệ bản hoan ái cùng khác.”
“Ngươi cái gì?” Ngu Chỉ ngây dại.
Trong mắt Lạc Đình Thời hiện lên một tia hối hận, giọng lạnh lùng: “Người nhào lòng trẫm nhiều, Bệ hạ cũng , dĩ vãng những kẻ ý đồ câu dẫn trẫm kết cục gì ?”
Nói đến đoạn , giọng Lạc Đình Thời trở nên nhu hòa, dường như đang dụ dỗ Ngu Chỉ hỏi tiếp.
Trực giác mách bảo Ngu Chỉ, đó e rằng lời .
Lạc Đình Thời thấp: “Nếu những chỉ vội vàng tìm để giải quyết, trẫm liền sai lột sạch quần áo bọn họ, ném lao ngục giam giữ dâm phạm.”
Ngu Chỉ cả cứng đờ, sởn gai ốc.
Nếu Lạc Đình Thời nhận y, y cũng sẽ ...
Mặc dù thể hóa thành nguyên hình trốn thoát, thể lưu lạc đến tình trạng , Ngu Chỉ vẫn cảm thấy m.á.u chảy ngược.
Giờ khắc , tình yêu trong miệng Lạc Đình Thời phảng phất cũng dính máu.
Ngu Chỉ áp xuống sự lạnh lẽo trong lòng, môi răng khẽ run: “Ngươi rốt cuộc yêu trẫm cái gì?”
Y càng thêm tin loại sẽ yêu .
Lạc Đình Thời nhướng mày: “Yêu cần lý do ? Trẫm chính là yêu bộ dạng ngươi lên. Nhất định tìm một lý do, lẽ, là bởi vì...”
Lạc Đình Thời rũ mắt xuống, giọng dần dần thấp :
“Em là duy nhất tâm ý tin cậy trẫm, ỷ trẫm. Là em trẫm cảm nhận tư vị của sự cần đến.”