5
 
Tạ Dung Dữ thật sự  thông minh.
 
Chàng đoán  Lâm Kính Như hối hôn, cũng đoán  mẫu   tìm   thế để gả .
 
Chàng cũng   bụng. 
 
Chàng  vạch trần ý định của mẫu , ngược  còn phối hợp cùng bà,  thành hôn sự .
 
Chàng cũng  chê ,  còn cảm ơn sự hy sinh của ,  rõ  chuyện, khiến trái tim  vững vàng hơn.
 
   chút tiếc nuối:
 
“Tiểu Đàm,  đây   để ý tới nàng, nên  nhớ rõ gương mặt nàng…”
 
“Không ,   thể sờ mà.”
 
Ta kéo tay , đặt lên mặt .
 
Chàng nhẹ nhàng sờ, như sợ  đau , cuối cùng chầm chậm cúi xuống, hôn lên chỗ sưng đỏ  mặt .
 
“Còn đau ?”
 
Trong lòng  ngọt ngào:
 
“Không đau nữa .”
 
“Sau  đừng đánh  nữa, ai bắt nạt nàng, cứ  với .”
 
Thì    hết cả .
 
Ta cũng  giấu nữa, thẳng thắn :
 
“Lúc đó  cũng  thua, nàng   thương nặng hơn  cơ.”
 
Tạ Dung Dữ  nhịn , khẽ cong môi .
 
Chàng  lên, rực rỡ như ánh mặt trời mùa xuân, khiến lòng  mềm nhũn cả .
 
Cho đến khi ăn tối,  vẫn cảm thấy như đang mơ.
 
Ban đầu  chỉ là kẻ thế , để an ủi  trong thời gian trị mắt, nào ngờ đêm thành ,   nhận  điều khác lạ.
 
Ta  nhờ họa mà  phúc, nhận  sự công nhận của .
 
Từ xưa nam nhân vốn bạc tình, cho dù     cưới  mới,  cũng   trân trọng hiện tại, sống những ngày tháng  .
 
Ăn ngon, mặc , ngủ ngon…
 
Tạ Dung Dữ mắt  tiện, ban đêm   sách, nếu   gì,  sẽ  cho .
 
Chàng dựa  giường,  dựa   , bưng sách, từng chữ từng chữ  .
 
“Thịnh thế thịnh triều, thiên hạ thái bình, ừm… Nam xa mã…”
 
Khóe môi  mỉm :
 
“Chữ đó  là ‘Điền’, Điền Nam xa mã.”
 
Ta chớp mắt:
 
“Chàng  thuộc lòng ,  còn    ?”
 
“Cùng một đoạn văn, mỗi thời điểm sẽ  cảm ngộ khác .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tram-huong-noi-tay/5.html.]
Tạ Dung Dữ nắm tay , dịu dàng giải thích.
 
Từ  khi   phận của ,  thích nhất là sờ những vết chai  tay .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Chàng , đó là bằng chứng cho những năm tháng  vất vả lao động.
 
Ta khép sách :
 
“Thật   thấy,  một chuyện còn vui hơn cả  sách.”
 
Tạ Dung Dữ nhướng mày:
 
“Chuyện gì?”
 
Ta lấy ngón tay gãi lòng bàn tay :
 
“Tất nhiên là những thú vui nhỏ giữa phu thê…”
 
Tạ Dung Dữ ho khẽ hai tiếng, tỏ vẻ  tự nhiên:
 
“Tiểu Đàm, tiết dục tĩnh tâm, tự nhiên an vui vô tận.”
 
Ánh nến lay động, ánh sáng mờ nhạt phủ lên gương mặt , hòa cùng hai gò má  ửng đỏ, thêm tấm vải che mắt, tạo thành vẻ  khiến lòng  rung động.
 
Tiết gì dục tĩnh gì tâm?
 
Ta mặc kệ   đạo lý gì, ném sách sang một bên  nhào tới.
 
“Tiểu Đàm…”
 
Chàng chỉ kịp thốt lên hai chữ,    chặn  bằng một nụ hôn.
 
Lần  là  chiếm tiên cơ,     chinh phục   mới …
 
Ban đầu  còn ở .
 
Không     thành Tạ Dung Dữ ở .
 
Tên , miệng thì  tiết dục tĩnh tâm, nhưng khi cuồng nhiệt thật sự thì như sói đói ba bốn ngày,     đỡ nổi.
 
Đêm ,  ngủ ,  thì trằn trọc mãi  ngủ .
 
Dứt khoát  dậy khâu một cái túi thơm.
 
Dù  Tạ Dung Dữ  thấy ,  đốt nến cũng chẳng .
 
Chàng    mùi bồ kết,  liền bỏ một chút bồ kết  túi thơm, để   mỗi   ngửi thấy mùi  trong túi thơm, là sẽ nhớ đến .
 
Trời  sáng, Tạ Dung Dữ dậy, túi thơm của  cũng  xong.
 
Mắt thâm quầng,  vui vẻ đưa túi thơm cho .
 
Chàng ngửi ngửi,   theo đường kim mũi chỉ:
 
“Tiểu Đàm, nàng thêu gì ?”
 
Hình thêu  túi thơm là một bé gái đang giặt đồ bên bờ sông,  hy vọng khi mắt Tạ Dung Dữ khỏi, điều đầu tiên   thấy, chính là .
 
Ta mỉm  nheo mắt:
 
“Thêu chính là  đấy.”
 
“Được.”
 
Chàng cũng  theo,  mò treo túi thơm lên .