Giọng  nhẹ và dịu dàng: 
 
“Như nhi, nay  hai mắt mù lòa, nàng thực sự nguyện ý gả cho  ?”
 
Ta  chút do dự trả lời: 
 
“Nguyện ý.”
 
Chàng nghiêng đầu “” phản ứng của , nụ  càng dịu dàng hơn: 
 
“Nàng  hối hận?”
 
Ta lau khóe môi, lắc đầu: 
 
“Không hối hận.”
 
Vừa dứt lời, gương mặt tuấn tú của   áp sát .
 
Ta vốn  thầm thương  từ lâu, nhưng đến tay nắm nhân còn  từng nắm.
 
Hơi thở ập đến gần,  hoảng hốt nhắm mắt .
 
Môi  mềm nhũn.
 
Tạ Dung Dữ  mà  hôn ! 
 
Thì   hôn  là cảm giác thế …
 
Chỉ là môi  chạm nhẹ thôi mà    như nhũn   còn chút sức lực.
 
Thắt lưng  siết chặt,  thể   nhấc bổng lên.
 
Là  bế  lên.
 
Tạ Dung Dữ tuy   thấy, nhưng sức lực   lớn.
 
Chàng khẽ  hỏi : 
 
“Phu nhân, giường ở ?”
 
Ta dụi mặt  n.g.ự.c , nhỏ giọng đáp: 
 
“… cách trái  hai bước.”
 
Chàng bước hai bước đến mép giường, đặt  xuống,  đó  đè lên.
 
Ta tưởng  sẽ  gì đó.
 
  chỉ cẩn thận giúp  cởi áo khoác, đắp chăn lên,  ngoan ngoãn  sang một bên.
 
Lúc cởi áo, tay  chạm   ,  thể  còn rụt , hai má đỏ bừng, càng khiến  thêm phần  đẽ.
 
Chàng : 
 
“Mắt  còn  khỏi,  thể  thấy mặt nàng, hôm nay…  viên phòng  chứ?”
 
Ta lập tức cuống lên.
 
Sao   thể?
 
Bây giờ  tưởng  là Lâm Kính Như, đến khi mắt ngài khỏi, phát hiện cưới nhầm , nếu nổi giận mà ruồng bỏ  thì ?
 
Một  như ,  thể ngủ thêm một ngày cũng  là lời .
 
Ta xoay ,  lên  : 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tram-huong-noi-tay/2.html.]
“Phu quân, đêm động phòng hoa chúc   thể bỏ phí?”
 
Cảm nhận  sức nặng  ,  cau mày, đưa tay , liền chạm ngay  m.ô.n.g .
 
Tạ Dung Dữ: “……”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta dịu dàng : 
 
“Phu quân nếu mệt , cứ  yên, để  động là .”
 
Tạ Dung Dữ hừ nhẹ hai tiếng, mặt đỏ bừng như quả lựu chín mọng.
 
Ta vụng về cởi trung y của , để lộ lồng n.g.ự.c trần.
 
Ta  nhịn , “chậc” một tiếng.
 
N.g.ự.c  khác hẳn đám dân lao động hở n.g.ự.c, trắng trẻo rắn chắc, như chứa đựng sức mạnh bùng nổ, khiến    kiềm   chạm …
 
Ngón tay   chạm đến làn da , Tạ Dung Dữ liền rên nhẹ một tiếng, ngay cả tai và cổ cũng đỏ ửng.
 
Ta nín , ghé  tai  khẽ : 
 
“Phu quân,  đến đây.”
 
Chỉ tiếc rằng dù   xem  mấy trang xuân cung đồ, vẫn  nắm  mấy kỹ xảo.
 
Giày vò một hồi, cả hai đều mướt mồ hôi.
 
Cuối cùng là Tạ Dung Dữ  chịu nổi nữa, lật  đổi vị trí, dải lụa đỏ che mắt rủ xuống chạm  mặt , đung đưa theo  thở.
 
“Phu nhân, để …”
 
Ta đắm chìm trong sắc  của , ngơ ngẩn đáp lời: 
 
“Vâng…”
 
Âm cuối còn  thoát ,    nuốt  trong miệng. 
 
Bàn tay  tìm đến eo , siết chặt lấy, như  hòa   trong m.á.u thịt.
 
Thiên lôi địa hỏa, một chạm bùng cháy.
 
3
 
Mãi đến sáng hôm  khi tỉnh ,    vẫn đau nhức  thôi.
 
Phải đợi đến khi nha  gõ cửa, chúng  mới giật  tỉnh dậy.
 
Ta đỡ Tạ Dung Dữ  dậy, đích  bưng nước lau mặt cho .
 
Chàng phối hợp từng chút một, dáng vẻ đoan chính ôn hòa,    giống với bộ dạng như sói như hổ của đêm qua.
 
“Phu nhân, đa tạ nàng. Nếu mắt    vấn đề, cũng chẳng để nàng  vất vả như .”
 
Ta vội : 
 
“Hầu hạ phu quân là bổn phận của .”
 
Sau khi rửa mặt dùng bữa xong, Tạ Dung Dữ  thư phòng.
 
Chàng gánh vác chức vị quan trọng, tuy   thấy, nhưng  thư đồng    hộ, công việc ở Hàn Lâm Viện  hề trì trệ.
 
Tạ Dung Dữ   khỏi, nha  hầu ở Nam Uyển là Tiểu Linh lập tức  đổi thái độ với , trở nên khó chịu  mặt.
 
“Còn  mau  quét sân, ngươi tưởng ngươi thật sự là Lâm tiểu thư ?”