Cảm giác   khác cần đến như  khiến lòng Tạ Dung Dữ  yên .
 
Cảm giác ,  ai khác  thể mang  cho  nữa.
 
Nên đời , ngoài Tiểu Đàm,   lấy ai khác.
 
Thế nhưng   tìm suốt ba năm, vẫn   tin tức gì về Tiểu Đàm.
 
13
 
Cuối cùng, hoàng đế băng hà, thái tử đăng cơ.
 
Tạ Dung Dữ trở thành quyền thần.
 
Năm   gặp lũ lụt ở phương Nam, tân đế triệu Tạ Dung Dữ  mật đàm.
 
Chỉ cần  nam hạ trị thủy  công, trở về kinh sẽ  phong  Tể tướng, một   vạn .
 
Tạ Dung Dữ đồng ý.
 
Chàng chỉ mang theo vài thị vệ, nhẹ nhàng đơn giản xuất phát,  về phía Nam, đến Huệ Châu.
 
Ban ngày,   việc ở phủ tri châu Huệ Châu để trị thủy. 
 
Lúc rảnh,    ngoài  dạo, tìm hiểu dân sinh.
 
Trước  Tiểu Đàm từng kể về cuộc sống khổ sở nàng từng trải: dân chúng ăn bữa nay lo bữa mai, nỗi khao khát đối với thức ăn là điều quan   thể hiểu .
 
Chỉ khi trở thành họ, mới thấu hiểu  họ.
 
Nên những năm qua, Tạ Dung Dữ  từng rời khỏi dân gian.
 
Chàng nghĩ, chỉ cần luôn vì dân mà cầu,  lẽ ông trời sẽ cảm động, đưa Tiểu Đàm   bên …
 
Lúc , nạn lũ trong thành  gần như  kiểm soát.
 
Dân chúng  định  sinh kế,  đường là tiếng rao của các hàng rong, nông dân  thành tìm việc .
 
Bỗng Tạ Dung Dữ  thấy một tiếng leng keng vang lên, liền  đầu .
 
Thấy bên hông một bà lão bán lồng đèn treo một chuỗi đồng xu.
 
Trong khoảnh khắc đó, trái tim  nguội lạnh bỗng sống .
 
Chàng lập tức bước đến  sạp, mua một chiếc đèn lồng,  hỏi bà lão:
 
“Dây chuỗi đồng xu  là từ  ?”
 
Bà lão tùy tiện đáp:
 
“Ta tự  đấy.”
 
Tạ Dung Dữ  phần thất vọng,   cam lòng hỏi:
 
“Người nào cũng   ?”
 
Bà cụ :
 
“ , ban đầu chẳng ai ,  thấy tiện, ai cũng học theo.”
 
Chàng  hỏi  đầu tiên   là ai, bà lão cũng  , đành trở về tay trắng.
 
Hai tháng , nạn lũ phương Nam    kiểm soát.
 
Tạ Dung Dữ chuẩn  trở về kinh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tram-huong-noi-tay/10.html.]
Nhiều dân chúng  tin vị đại quan trong kinh sắp , bèn kéo   đường xem náo nhiệt.
 
Tạ Dung Dữ cưỡi ngựa, nét mặt bình thản.
 
Chàng để  vài  ở đây, nếu  tin tức về Tiểu Đàm, sẽ lập tức báo cho .
 
“Lồng đèn soi lối nhỏ, đỏ rực rỡ. Đom đóm bay vòng, sáng lấp lánh. Mẫu  khe khẽ hát, miệng mỉm …”
 
Một giọng trẻ con non nớt vang lên.
 
Tạ Dung Dữ lập tức  qua.
 
Một luồng lạnh lẽo dọc sống lưng tràn lên, suýt   đóng băng.
 
Giọng hát …
 
Chính là bài đồng d.a.o mà Tiểu Đàm từng hát!
 
Ánh mắt  nhanh chóng khóa chặt   đang hát, một bé trai ba bốn tuổi.
 
Đôi mắt bé long lanh, tò mò  Tạ Dung Dữ, mặc y phục gọn gàng, trong tay còn cầm một xâu kẹo hồ lô.
 
Ánh mắt Tạ Dung Dữ quá nóng bỏng,   vì sợ  vì ngại, đứa bé đột nhiên chui  đám đông chạy .
 
Tạ Dung Dữ  màng gì khác, lập tức xuống ngựa đuổi theo.
 
…
 
Đứa bé  pháp lanh lợi, len lỏi giữa dòng .
 
Tạ Dung Dữ đuổi sát phía .
 
Sợ  bé sợ,  cố ý giảm tốc độ, chỉ theo  từ xa.
 
Cho đến khi bé chạy  một sân nhỏ.
 
Tạ Dung Dữ đến  cổng, cửa viện khép hờ.
 
Bên trong  tiếng phụ nhân quát:
 
“Tạ Tư Quân! Con  lén lấy tiền đồng của   mua kẹo hồ lô hả?!”
 
Là giọng   ngày đêm mong nhớ.
 
Tràn đầy sức sống, tươi  rạng rỡ, dù đang mắng cũng  rõ nàng  thật sự giận.
 
Tầm  Tạ Dung Dữ trở nên mơ hồ,  vội lau mặt, đẩy cửa viện bước .
 
Người phụ nhân trong sân mặc thường phục, để tiện  việc, tay áo xắn lên.
 
Tóc nàng búi gọn, sạch sẽ, gọn gàng.
 
Ngũ quan nàng giống hệt tranh chân dung  từng vẽ, nhưng sinh động hơn nhiều, tràn đầy sức sống.
 
Cuộc đời héo úa của Tạ Dung Dữ, trong thoáng chốc  nàng thắp sáng.
 
Tiểu Đàm chớp chớp mắt,  dụi dụi mắt,  kinh ngạc bật thốt:
 
“Thiếu gia?”
 
Tạ Dung Dữ bước nhanh đến chỗ nàng.
 
Rồi ôm chặt lấy nàng.
 
— Hoàn văn —