Trà Xanh Vượt Tiểu Thuyết - Chương 132: Đầu nhẹ nhàng tựa lên vai anh (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 15:41:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Văn Nghiên lưng về phía phòng tắm, tiếng động bên trong, nhiều đầu nhưng cố kìm nén, gõ nhẹ cửa:

“Em xong ?”

Tống Vãn Huỳnh mở cửa .

Văn Nghiên đầu , thấy mái tóc cô vẫn còn nhỏ nước xuống, cúi mắt xuống thấy cô đang chân trần mang dép, nhíu mày:

“Sao mang dép?”

“Làm sàn phòng tắm nhà trơn ! Anh gõ cửa giật , tất cả là của !”

“...Được , là của , em thương chỗ nào?”

Tống Vãn Huỳnh khẽ xoay mắt cá chân bên , một cơn đau nhói truyền đến khiến cô nhăn nhó rên rỉ liên tục. Cô vịn tay tay Văn Nghiên:

“Anh đỡ ghế , chỉ mắt cá chân, đầu gối cũng đau lắm.”

Văn Nghiên cúi đầu qua đầu gối cô bầm tím, rằng cúi bế thốc cô lên.

“Á—” Tống Vãn Huỳnh giật , theo phản xạ ôm lấy cổ , tim đập loạn nhịp vì hành động bất ngờ .

Hoàn hồn , cô đập nhẹ vai :

“Anh !”

Văn Nghiên bế cô ghế sofa xuống đó phòng tắm lấy một chiếc khăn khô nhẹ nhàng lau mái tóc còn ướt của cô cúi xuống mắt cá chân sưng đỏ:

“Chắc là trật , bệnh viện thôi.”

Tống Vãn Huỳnh c.ắ.n răng xoay chân một chút:

“Không , cần đến bệnh viện, bôi t.h.u.ố.c vài hôm sẽ đỡ.”

“Em chắc chứ?”

“Tất nhiên, đây cũng từng ngã, nặng lắm.”

Cô kiên quyết nên Văn Nghiên cũng thêm, chỉ gọi điện dặn mang t.h.u.ố.c đến.

Tống Vãn Huỳnh lau tóc hỏi:

“Sao đến đây, về nhà ?”

Văn Nghiên cúp máy:

về nhà khi nào?”

“Vậy muộn còn việc? Lại tăng ca ?”

Văn Nghiên gật đầu:

“Ừ.”

“Ục…”

Tống Vãn Huỳnh hổ ôm bụng, ngẩng đầu :

“Tối nay quên ăn cơm.”

“Xem em quyết tâm mua Lâm thị, đến mức quên luôn ăn cơm.”

“Dĩ nhiên ! Hôm nay hết tất cả tài liệu của Lâm thị, mai sẽ một bản phương án mua cho ba xem, chắc chắn ông sẽ đồng ý!” Nhắc đến Lâm thị, Tống Vãn Huỳnh nhớ đến tên khốn Tô Ngự, nghiến răng:

“Anh chờ xem, nhất định để Tô Ngự như ý!”

Văn Nghiên phản bác.

tiện thể mang đồ ăn khuya đến cho em.” Anh bê từng món bàn ăn đặt lên bàn mặt cô, đưa đũa:

“Ăn chút .”

Nhìn đống đồ ăn đầy ắp mặt, Tống Vãn Huỳnh cảm động:

“Văn Nghiên, ăn cơm?”

“Dù em ăn thì tan muộn thế chắc chắn cũng đói .”

“Anh đúng là kinh nghiệm.”

Đồ ăn ngon mặt, cô thể chịu nổi nữa, cầm đũa đưa bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Ăn bao lâu thì tiếng gõ cửa. Văn Nghiên mở, là quản gia mang đồ ăn ngoài và t.h.u.ố.c đến.

“Em gọi thêm đồ ăn ngoài ?”

“À, đúng . Anh giúp cầm nhé.”

“Em ăn nổi đấy?”

“Giờ đói đến mức thể ăn cả một con bò!”

Văn Nghiên đặt phần mì Ý cô gọi lên bàn, liếc mắt cá chân đang sưng đỏ:

“Nếu bôi thuốc, mai e là nổi .”

Tống Vãn Huỳnh mắt vẫn dán đồ ăn:

“Anh để t.h.u.ố.c ở đó, lát nữa tự bôi.”

Văn Nghiên thêm, sofa lặng lẽ đợi cô ăn xong dựa thở phào.

“Ăn no ?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

Văn Nghiên mở t.h.u.ố.c , đổ một ít tay, mùi t.h.u.ố.c nồng xộc lên. Anh cô:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-vuot-tieu-thuyet/chuong-132-dau-nhe-nhang-tua-len-vai-anh-2.html.]

“Tống Vãn Huỳnh.”

Cô nghiêng đầu khó hiểu:

“Hửm? Sao vậ—Á! Đau! Đau quá!”

Văn Nghiên nắm lấy chân cô, thoa t.h.u.ố.c lên chỗ sưng đỏ xoa bóp nhẹ.

“Khoan! Đừng mạnh tay! Chậm thôi! Nhẹ một chút!” Bị đau bất ngờ, cô hét lên, theo phản xạ rút chân khỏi tay nhưng thể, cô tức giận đ.ấ.m mấy cái lưng:

“Buông ! bôi nữa!”

Bị cô đ.ấ.m mấy cái vì quá đau, Văn Nghiên bất đắc dĩ buông chân cô :

“Không bệnh viện cũng chịu bôi thuốc, em cần chân nữa ?”

Tống Vãn Huỳnh ôm chân lùi về , toát mồ hôi lạnh:

“Ít thì cũng báo một tiếng để chuẩn tâm lý chứ!”

“Càng sợ càng đau. Giờ bôi t.h.u.ố.c ?”

Tống Vãn Huỳnh vẫn sợ cảm giác đau khi xoa thuốc, đưa tay :

“Anh đưa t.h.u.ố.c đây, tự bôi.”

Văn Nghiên gì, đưa t.h.u.ố.c cho cô.

Tống Vãn Huỳnh đổ một ít tay, hít sâu lấy can đảm c.ắ.n răng xoa lên mắt cá, mạnh tay là đau, ngừng. Lặp lặp , chỉ xoa vài cái dừng.

Cô ngẩng đầu Văn Nghiên.

Văn Nghiên cởi áo khoác, tháo cà vạt:

“Em từ từ xoa, tắm.”

Tống Vãn Huỳnh định gì đó thôi.

Văn Nghiên cô:

“Thật sự giúp?”

Tống Vãn Huỳnh chần chừ.

Văn Nghiên xuống bên cạnh cô, xắn tay áo sơ mi nắm lấy mắt cá chân cô:

“Sẵn sàng ?”

Tống Vãn Huỳnh cánh tay săn chắc của , nuốt nước bọt:

“Anh… nhẹ thôi, nếu đảm bảo chân đá .”

Văn Nghiên khẽ bật , đặt chân cô lên đùi . Lòng bàn tay to lớn, vặn ôm trọn cả cẳng chân cô, nhẹ nhàng áp mắt cá chân sưng tấy.

Tống Vãn Huỳnh nỡ , nhắm tịt mắt , chuẩn sẵn tinh thần nghiến răng gọi to vì đau…

bất ngờ là tuy đau nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng . Cô mở mắt ánh mắt phảng phất ý của Văn Nghiên, bĩu môi:

"Rõ ràng thể nhẹ tay một chút, cứ mạnh như ."

"Ừ, của ."

Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm: "Biết là ."

nghiêng khuôn mặt đang cúi xuống chăm chú xoa bóp mắt cá chân cho của Văn Nghiên, theo bản năng chỗ khác nhưng giây tiếp theo kìm .

Đó là một cảm giác kỳ lạ.

Chưa từng cử chỉ mật như với khác phái, Tống Vãn Huỳnh chỉ cảm thấy tim đập nhanh lạ thường, bối rối một cách vô cớ, cô cảm giác là gì.

Có lẽ là do… cách quá gần.

nhịn mà cử động nhẹ cái chân.

Văn Nghiên ngẩng đầu qua: "Vẫn còn đau ?"

Tống Vãn Huỳnh lúng túng ánh mắt đang giao , chằm chằm mắt cá chân mỗi lúc một đỏ hơn: "Cũng , đau lắm."

" sẽ nhẹ tay hơn."

Làn da của Tống Vãn Huỳnh quả thực trắng đến mức nổi bật, xoa bóp một lúc, mắt cá chân đỏ lên rõ rệt nhưng còn sưng như ban đầu.

Có thể do ăn khuya xong, cũng thể vì bàn tay của Văn Nghiên quá êm dịu, cảm giác buồn ngủ ban đầu giờ như sóng trào ập tới. Tống Vãn Huỳnh tựa ghế sofa, mí mắt trĩu nặng, giữa những bóng mờ chập chờn của Văn Nghiên mắt, cô lúc nào .

Lòng bàn tay của Văn Nghiên nóng ran, Tống Vãn Huỳnh đang lim dim ngủ sofa, ngừng tay nhẹ giọng gọi:

"Tống Vãn Huỳnh?"

Không phản hồi.

Thấy , Văn Nghiên nâng chân cô lên, dậy cẩn thận đặt lên sofa. Nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, bất lực lắc đầu.

Xem là mệt thật , đang bôi t.h.u.ố.c mà cũng ngủ quên.

Anh quỳ gối sofa, phát hiện một vết bầm nhỏ đầu gối cô liền đổ một ít t.h.u.ố.c tay, nhẹ nhàng xoa lên đó.

Tống Vãn Huỳnh trong lúc ngủ sâu dường như vẫn cảm nhận cơn đau mới, chân mày khẽ nhíu , chân cô khẽ động một chút như phản xạ.

Thấy , Văn Nghiên đưa tay giữ lấy cái chân đạp , đợi đến khi cô ngủ sâu hơn mới thả lỏng.

Bôi t.h.u.ố.c xong, dậy nhà tắm rửa tay.

Khi trở phòng khách thấy Tống Vãn Huỳnh vẫn đang say ngủ, cúi nhẹ nhàng bế cô từ sofa lên.

Đối với một trưởng thành, trọng lượng của Tống Vãn Huỳnh thật sự quá nhẹ, Văn Nghiên gần như cần dùng nhiều sức dễ dàng bế cô lòng.

Khóe môi của Tống Vãn Huỳnh lướt qua má , đầu nhẹ nhàng tựa lên vai .

 

Loading...