Trà Xanh Mê Người - 47
Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:45:33
Lượt xem: 6
Kiều Lý nghe thấy động tĩnh liền biết cô nàng loli ở phòng bên cạnh đã về, anh ta nhanh chóng thay quần áo, sửa soạn lại bản thân, cầm theo hộp bánh ngọt nhỏ mua từ tiệm bánh chiều nay sang chào hỏi.
Gõ cửa hai tiếng, Lâm Thời Trà mới ra mở cửa.
Vừa mở cửa, Kiều Lý đã bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài đáng yêu c.h.ế.t người của cô, anh ta nhìn vào mắt cô, ngây người mất vài giây: “Chào em, anh là hàng xóm ở phòng bên, đây là bánh anh làm… à không, bánh anh mua, em ăn thử không?”
Lâm Thời Trà hơi nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh ta chằm chằm một lúc rồi mới lên tiếng: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Vừa mở miệng đã khiến người ta quỳ rạp, vậy mà lại là giọng loli.
“Chờ… chờ chút! Cho anh xin Wechat của em được không?” Kiều Lý cố gắng tỏ ra thật hiền lành.
Ai ngờ cô nàng loli lại nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, hỏi: “Anh không biết em là ai sao?”
“Hả?” Kiều Lý khó hiểu.
“À không có gì.” Lâm Thời Trà thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra quét mã QR của anh ta: “Thêm rồi.”
“Anh ở ngay phòng bên cạnh, tên Kiều Lý, Kiều trong cải trang, Lý trong bên trong, bên ngoài ấy.”
Lâm Thời Trà có vẻ hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: “Lâm Thời Trà.”
“Bình thường em có chơi game không?” Kiều Lý rất nhiệt tình, chủ động hỏi han.
“Không chơi.” Lâm Thời Trà lắc đầu: “Nhưng em biết anh, anh là streamer phải không?”
“Sao em biết?” Kiều Lý hỏi.
“Sáng nay em nghe thấy quản lý của em nói chuyện với trợ lý. Em muốn đi ngủ rồi, tạm biệt.” Nói xong, một tay Lâm Thời Trà cầm lấy một miếng bánh ngọt nhỏ, sau đó đóng cửa lại.
Kiều Lý ngây người ở ngoài cửa một lúc lâu mới hoàn hồn.
“Quản lý, trợ lý?”
“Lâm Thời Trà?”
Mẹ kiếp!
Bảo sao anh ta thấy Lâm Thời Trà quen quen nhưng lúc nãy nghe cô tự giới thiệu lại không nhận ra. Chỉ vì cô cười với anh ta một cái mà chỉ số IQ của anh ta tụt xuống âm, chẳng nghĩ ra được gì.
Là Lâm Thời Trà, nữ nghệ sĩ gần đây gây bão vì scandal sụp đổ hình tượng đấy!
Kiều Lý tìm kiếm thông tin một hồi lâu, cuối cùng lén lút nhấn theo dõi Weibo của cô.
Giới giải trí thật thật giả giả, Kiều Lý không quan tâm, anh ta chỉ đơn thuần là động lòng với Lâm Thời Trà mà thôi.
Năm ngoái Lâm Thời Trà mới debut, năm nay mười bảy tuổi, còn Kiều Lý đã livestream được hai năm, hiện đang là streamer nổi tiếng nhất của nền tảng nhưng cũng chỉ mới mười chín tuổi.
Dù sao dân chơi game chuyên nghiệp, càng trẻ tuổi càng có lợi thế, cho dù là tốc độ tay hay khả năng phản ứng đều vượt trội hơn hẳn những người trên hai mươi tuổi, mười sáu đến hai mươi lăm tuổi là độ tuổi hoàng kim để chơi game.
Vì vậy, trên các nền tảng livestream đâu đâu cũng thấy streamer mười bảy, mười tám tuổi nhưng không phải ai cũng được yêu thích.
Tuy Kiều Lý nhìn có vẻ không biết ngại ngùng, dám mạnh dạn xin Wechat nhưng thực tế anh ta chẳng biết cách “cưa” gái, lúc này cũng đang rất đau đầu.
Do dự mãi, cuối cùng anh ta cũng gửi Wechat cho Lâm Thời Trà: Hay là để anh hướng dẫn em chơi game nhé?
Mãi mười phút sau bên kia mới trả lời: Em không chơi.
Chỉ vỏn vẹn ba chữ, phía sau còn có dấu chấm câu. Kiều Lý nhìn chằm chằm ba chữ đó hồi lâu, tự vỗ đầu một cái, vậy mà lại thấy cô thật đáng yêu.
Một lúc sau cô nhắn: Anh dùng nick chính theo dõi em không sợ bị người khác mắng sao?
Kiều Lý đáp: Không sợ.
Lâm Thời Trà: Anh muốn theo đuổi em à?
Lần này Kiều Lý không dám trả lời, sợ thẳng thắn quá thì có vẻ thiếu nghiêm túc nhưng nếu không thừa nhận thì lại sợ bỏ lỡ cơ hội.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, cô lại nhắn: Hừ, đàn ông đều là móng heo.
Kiều Lý nằm trên giường, giơ điện thoại lên cười ha ha, một lúc sau mới nhắn lại: Đúng vậy, anh là móng heo, em muốn ăn thịt anh kiểu gì thì là kiểu đó, muốn ăn móng heo kho tàu không?
Lâm Thời Trà: Có.
Đúng lúc này, điện thoại Kiều Lý reo lên, là quản lý gọi tới, vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng gào thét bên kia: “Kiều Lý, tôi có đẹp không! Tôi có xinh không!”
Kiều Lý đưa tay gãi gãi tai, uể oải đáp: “Có có, đại ca xinh đẹp nhất.”
“Mấy giờ rồi mà cậu còn chưa livestream, tự cậu xem xem mấy giờ rồi đi! Cậu định ở nhà trồng nấm đấy à!”
“Ôi! Quên mất!” Kiều Lý bật dậy, chạy ù ra mở máy tính: “Ngay đây, ngay đây.”
“À đúng rồi, đại ca, anh biết làm móng giò kho tàu không?” Kiều Lý vừa bật máy tính vừa hỏi quản lý.
Quản lý ngớ người: “Biết, hỏi làm gì?”
“Vậy anh dạy em với.”
Kiều Lý dừng động tác, dựa người ra sau ghế, mái tóc đen hơi rối bời, anh ta tiện tay vuốt lại, đôi mắt đen láy như viên ngọc đen, ánh lên vẻ tinh ranh như hồ ly.
Trong nháy mắt, hình ảnh của anh ta đã xuất hiện trên màn hình, anh ta vẫy tay chào, cất vẻ cà lơ phất phơ, ho khan một tiếng: “A a, đến muộn, đến muộn rồi.”
Một loạt fan vào mắng yêu anh ta.
Lâm Thời Trà nằm úp mặt trên giường một lúc thì ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, cô nhận được một bưu kiện, mở ra xem thì thấy một bộ váy loli mới tinh màu tím nhạt, bên trong còn có cả một đôi tai thỏ.
Trong hộp còn có một tờ giấy, là Lý Tô Tô viết.
- Cảm ơn cô.
Bên dưới còn có hình vẽ một trái tim.
Thì ra cô ấy vẫn còn nhớ lời cô nói, đó là chiếc váy cô yêu thích nhất.
Lâm Thời Trà đăng bài lên Weibo, tag cả Lý Tô Tô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-me-nguoi/47.html.]
@Lâm Thời Trà: Cảm ơn, coi như tôi miễn cưỡng nhận vậy @Lý Tô Tô
Bên dưới là hàng loạt bình luận ha ha.
@Phật Chặn Giết Phật: Từ “miễn cưỡng” kia là sao hả [liếc mắt]
@Ngẩn Ngơ: Nhanh lên, Lý Tô Tô chia sẻ bài rồi kìa, phản ứng của cô ấy buồn cười c.h.ế.t mất ha ha ha.
@Ngẩn ngơ: @Phật Chặn Giết Phật @Lâm Thời Trà, Lý Tô Tô kêu cô trả váy lại kìa.
Không thể trả lại được. Sáng thứ Hai khi đến tham gia chương trình tạp kỹ mới Lâm Thời Trà đã mặc chiếc váy mà Lý Tô Tô tặng. Chiếc váy này còn đáng yêu hơn cả chiếc mà cô tự mua.
Đi qua cửa phòng Kiều Lý, anh ta còn nhắn tin cho cô: Cố gắng làm việc nhé!
Lâm Thời Trà không trả lời, chỉ liếc nhìn anh ta thêm hai cái.
Chương trình tạp kỹ mới có tên là “Một Ngày Một Đêm”, là chương trình truyền hình thực tế về sinh tồn hoang dã.
Mục đích mời Lâm Thời Trà tham gia chương trình này không đơn thuần, họ muốn lợi dụng cô để thu hút sự chú ý. Nhưng không thể phủ nhận, bây giờ Lâm Thời Trà đang trong quá trình thay đổi hình tượng nên cần một chương trình như thế này để củng cố hình ảnh.
Vì vậy công ty mới nhận lời mời.
Đến trường quay, đạo diễn cho mọi người một tiếng để chuẩn bị. Lần ghi hình này không phải phát sóng trực tiếp nên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bốc thăm chia nhóm, Lâm Thời Trà không ngờ lại cùng nhóm với Tô Lạc Yến, người còn lại chính là nữ chính Thịnh Phồn.
Trong cốt truyện, vì chương trình tạp kỹ này mà Tô Lạc Yến rung động với Thịnh Phồn, bị cô ấy hấp dẫn sâu sắc.
Thịnh Phồn toát ra khí chất của một người lãnh đạo, thu hút tất cả mọi người có mặt.
Lâm Thời Trà vì tò mò mà nhìn cô ấy thêm hai lần, lập tức bị bắt gặp.
“Cần chị trang điểm cho em không?” Thịnh Phồn chủ động hỏi, giọng nói mềm mại dễ nghe, giống như dòng nước ấm áp.
Trong chương trình sinh tồn hoang dã, trên mặt mỗi người đều sẽ được vẽ một dấu hiệu màu xanh lục, Lâm Thời Trà cũng không ngoại lệ, váy áo lolita bị thay ra, thay vào đó là bộ đồ rằn ri gọn gàng.
“Có ạ.” Lâm Thời Trà chớp chớp mắt, chủ động ngẩng cằm lên.
Thịnh Phồn chấm màu, dùng cây cọ nhỏ vẽ hai đường màu xanh đậm lên mặt Lâm Thời Trà.
Hơi đáng yêu, giống như mèo con.
Thịnh Phồn chọc vào má Lâm Thời Trà một cái: “Vẽ xong rồi.”
Sau khi Tô Lạc Yến vẽ xong, xoay người lại thì thấy hai người họ đang vẽ cho nhau, Thịnh Phồn cao hơn Lâm Thời Trà một cái đầu, hai người giống như hai chị em.
Tô Lạc Yến: “...” Cảm giác này thật khó tả.
“Lát nữa chị bảo vệ em, em đứng sau chị.” Thịnh Phồn vừa dứt lời liền thấy Lâm Thời Trà đã đứng sau lưng mình, vô cùng tự giác.
Tô Lạc Yến: “Người ta cũng là con gái mà?”
Lâm Thời Trà nhìn anh ta: “Vậy anh đứng trước mặt chúng tôi đi.”
Tô Lạc Yến: “Không phải cô nói với mọi người là tôi c.h.ế.t rồi sao, tôi không đứng đâu.”
Lâm Thời Trà thẳng thắn đáp: “Nhưng đó là anh nói với tôi mà, anh bảo tôi cứ coi như anh c.h.ế.t rồi.”
“Tôi chỉ nói đùa thôi!” Tô Lạc Yến lập tức nổi điên.
“Ngại quá, tôi tưởng thật.” Lâm Thời Trà lắc đầu.
“Tôi bỏ làm fan của cô rồi.” Tô Lạc Yến hậm hực nói.
Lâm Thời Trà cười khẩy một tiếng: “Fan hâm mộ đều là móng heo, Tô Lạc Yến anh cũng vậy, nói gì mà sẽ mãi mãi thích tôi, toàn là giả!”
Tô Lạc Yến định nói đây đang ghi hình thì bị ánh mắt khiêu khích của Lâm Thời Trà kích động: “Vậy sao cô không nói cô lừa tôi đi! Người tôi thích là cô của trước kia, không phải cô của bây giờ!”
“Trong chai nước cam chỉ có năm phần trăm nước cam thôi, vậy mà vẫn gọi là chai nước cam; vậy tôi chỉ thể hiện ra năm phần trăm con người thật, chẳng lẽ tôi không phải là Lâm Thời Trà nữa sao?”
“Cô cưỡng từ đoạt lý!”
“Hứ!”
Thịnh Phồn lộ ra biểu cảm khó hiểu: “Anh thích Lâm Thời Trà à?” Cô ấy hỏi Tô Lạc Yến.
Tô Lạc Yến như bùng nổ: “Đó là trước kia! Trước kia!”
Thịnh Phồn bình tĩnh chỉ vào camera: “Mọi người đều đang xem kìa.”
Tô Lạc Yến lập tức im bặt.
Lâm Thời Trà: “Thích tôi thì mất mặt lắm sao?” Cô tức giận trừng mắt nhìn Tô Lạc Yến.
Tô Lạc Yến đáp: “Cô tránh xa tôi ra, chỉ số thông minh thấp sẽ lây đấy.”
Thịnh Phồn thầm nghĩ: Trí thông minh của anh ta cũng chẳng cao hơn là bao.
“Đã nói là tôi bỏ làm fan của cô rồi mà.” Tô Lạc Yến thẹn quá hóa giận nhưng khi nhìn thấy Lâm Thời Trà tức giận đến mức hai má đỏ bừng, dáng người nhỏ nhắn, trừng mắt nhìn anh ta còn phải cố ngẩng đầu lên, trông thế nào cũng thấy đáng yêu đến lạ.
Thế là Tô Lạc Yến ấp úng: “Cô, cô nhìn tôi làm gì?”
“Nhìn xem anh giả tạo thế nào!”
Cô hừ một tiếng, ôm lấy cánh tay Thịnh Phồn: “Chị Phồn, chị phải bảo vệ em.”
“Được rồi.” Thịnh Phồn che chở cho Lâm Thời Trà.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Cảnh tượng vốn dĩ sẽ khiến Tô Lạc Yến và Thịnh Phồn nảy sinh hảo cảm vì vẽ mặt cho nhau đã tan thành mây khói, từ nhỏ Thịnh Phồn đã mong muốn có một cô em gái đáng yêu, mềm mại nhưng đáng tiếc cô ấy lại là con một trong gia đình, Lâm Thời Trà vừa xuất hiện, cô ấy liền yêu thích ngay.
Đây chính là em gái trong lòng cô ấy!
Tô Lạc Yến nhìn Thịnh Phồn, bị dáng vẻ tập trung của cô ấy thu hút, sau khi nhìn hai lần thì dời mắt, anh ta chủ động đứng trước mặt hai người: “Để tôi bảo vệ hai người.” Dù sao anh ta cũng là đàn ông.