Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 745: Phiên ngoại – Ly trà ngọt Tiểu Cửu – Miên Miên (7)
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:50:27
Lượt xem: 96
Sau đó Tiểu Cửu vẫn dạy học cho Tiêu Miên Miên như cũ, chỉ là chỗ học chuyển từ phòng cô trở về thư phòng.
Thật ra thì ban đầu bọn họ học ở trong thư phòng, nhưng mà tư lệnh Tiêu thường xuyên tới thư phòng luyện thư pháp. Đối mặt với ông nội, Tiêu Miên Miên cảm thấy áp lực rất lớn, cho nên mới chuyển tới phòng của cô.
Nhưng mà sau chuyện này, hai người không dám lén lút ngốc nghếch như thế nữa.
Sau kỳ nghỉ hè, Tiểu Cửu tới đại học Thanh Hoa báo danh, Tiêu Miên Miên lên lớp mười một.
Lần đầu tiên Tiểu Cửu tới tường học báo danh đã đưa tới sự náo động.
Không phải vì cậu ta là thủ khoa đại học, cũng không phải là vì cậu ta ngồi xe con tới trường học báo danh, mà là vì chiều cao một mét tám của cậu ta, thêm gương mặt mày kiếm mắt sáng, cũng đủ để cho tất cả mọi người nhìn không rời mắt.
Càng khiến cho tim người ta đập thình thịch chính là cậu ta phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, thành các bộ môn tuyệt vời, hoàn hảo trấn áp các bạn học cùng tuổi.
Năm thứ hai đại học, cậu ta được chọn làm phó chủ nhiệm hội học sinh, còn đại diện cho trường tham gia các cuộc thi, thành tích cực kỳ ưu tú.
Chỉ là cậu ta quá lạnh nhạt, nhất là không nói cười bừa bãi nới nữ sinh, chưa từng thấy cậu ta đi cạnh nữ sinh nào cả.
Lương Dĩ Vi là hoa khôi của đại học Thanh Hoa, mặt xinh dáng đẹp, bối cảnh gia đình cũng tốt hơn nhiều người khác, cô ta cũng cảm thấy mình đủ xứng với anh Tô.
Hôm đó cô ta chắn đường Tiểu Cửu đang trên đường về nhà trọ giữa sân trường, đưa một phong thư tự mình làm ra để bày tỏ tình cảm: “Anh Tô, bên trong thư này là tâm ý của em, xem xong anh sẽ hiểu.”
Mặt Tiểu Cửu không cảm xúc nhìn cô ta: “Xin lỗi, anh không thể nhận.”
Lương Dĩ Vi sợ run lên, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng: “Tại sao? Là do em không đủ tốt ạ?”
Tiểu Cửu: “Không phải, là do anh đã có người mình thích rồi.”
“Ai vậy?”
Lần đầu tiên Lương Dĩ Vi thấy trên mặt anh xuất hiện biểu cảm dịu dàng như thế, trong lúc nhất thời tâm trạng cực kỳ phức tạp, vừa hâm mộ lại ghen tị và tò mò.
“Em không cần phải biết.”
Nói rồi cậu ta vòng qua người cô ta, ngẩng cao đầu mà đi.
Lỗ Vị Hương xoay người nhìn bóng lưng cậu ta, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự đau khổ có mùi vị như thế nào.
Trong hai năm nay, Tiểu Cửu luôn tuân thủ nghiêm ngặt cam kết của mình, chưa bao giờ vượt quá ranh giới một bước, hơn nữa cũng tự mình lập kế hoạch học tập cho Tiêu Miên Miên.
Dưới sự giúp đỡ của cậu ta, thành tích của Tiêu Miên Miên tăng lên không ít, có mấy môn thậm chí đạt tới chín trên mười.
Điều này khiến cho Đồng Gia Tín hâm mộ không thôi.
Có một lần Tiểu Cửu tới tứ hợp viện, cậu còn vỗ bả vai Tiểu Cửu, thở dài nói: “Miên Miên thật may mắn khi gặp được một người anh tốt như em.”
Tiểu Cửu cười không đáp.
Đồng Gia Tín vẫn cho rằng Tiểu Cửu coi Tiêu Miên Miên như em gái mà đỗi đẫi, cho đến ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tiêu Miên Miên.
Mười tám tuổi mang ý nghĩa trưởng thành, Tiêu Miên Miên coi như đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, tiệc sinh nhật được tổ chức rất long trọng.
Trong nhà mời bạn bè thân thích cùng nhau tới chúc mừng, Tiêu Miên Miên nhận quà nặng trĩu tay.
Bởi vì đều là người quen, mọi người đến chơi cuối cùng có không ít người uống say.
Đồng Gia Tín giúp đưa một vài người về nhà, rồi quay lại nhà hàng muốn đón em gái về nhà, nhưng tìm một vòng cũng không thấy người đâu.
Vân Chi
Sau đó có một nhân viên phục vụ nói với cậu rằng nhìn thấy Tiêu Miên Miên đi với một nam sinh tới sân thượng rồi.
Đồng Gia Tín hỏi dáng vẻ của nam sinh thì đoán được là Tiểu Cửu, trong lòng nhất thời yên tâm, từ từ đi lên phía sân thượng.
Trên sân thượng, Tiêu Miên Miên cắn môi, đỏ mặt nhìn xuống đất.
Gió đêm thổi tới, lại không cách nào khiến cho nhiệt độ trên mặt cô hạ bớt được.
Tiểu Cửu nhìn đỉnh đầu cô, cong môi: “Tiểu Miên Miên, em đã nhìn chằm chằm mặt đất mười lăm phút lẻ tám giây rồi, nếu còn tiếp tục nhìn như thế nữa, anh lo mặt đất sẽ bị em nhìn ra một cái hố luôn đó.”
Tiêu Miên Miên chợt ngẩng đầu lên, bất mãn nói: “Em đã bảo là đừng có gọi me là Tiểu Miên Miên rồi, em không phải trẻ con.”
Trước kia thì cũng thôi đi, bây giờ cô cũng đã mười tám tuổi rồi mà.
Nụ cười trên khóe môi Tiểu Cửu càng đậm hơn: “Nếu như em không phải là trẻ con, vậy thì có thể đồng ý làm người yêu anh không?”
Mặt Tiêu Miên Miên lại đỏ lên, cắn cánh môi đỏ ửng: “Lúc anh rể theo đuổi chị tích cực như thế, anh chỉ theo đuổi em có vậy thôi sao?”
Tiểu Cửu thở dài một hơi: “Miên Miên, bắt đầu từ lúc tám tuổi anh đã là người của em rồi. Anh cho rằng anh đối xử tốt với em chính là đang theo đuổi em, chẳng lẽ nhiều năm như vậy rồi mà em còn chưa cảm nhận được hay sao?”
Mắt Tiêu Miên Miên trợn thật to: “Cái gì mà từ lúc tám tuổi anh đã là người của em? Sao anh có thể ăn nói linh tinh vậy được?”
Tiểu Cửu hơi nghiêng người qua, chỉ gò má mình, nói: “Năm 1981, anh và cha anh, có cả bác sĩ Trần cùng tới thành phố Bắc Kinh. Hôm đó em đã hôn lên mặt anh một cái, còn hỏi anh có đồng ý kết hôn với em hay không. Anh đã bị em hôn qua rồi, chẳng lẽ em không muốn chịu trách nhiệm sao?”
“Phừng” một cái, mặt Tiêu Miên Miên đỏ tới mức có thể chiên trứng ở bên trên luôn.
Bởi vì cậu ta nghiêng người qua nên khoảng cách hai người rất gần.
Hơi thở của cậu ta phả tới, khiến cho toàn thân cô nổi da gà.
Tiêu Miên Miên muốn lùi về sau theo bản năng, nhưng phía sau có một cái lan can sắt thấp, cô đá vào trên lan can sắt, kêu lên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-745-phien-ngoai-ly-tra-ngot-tieu-cuu-mien-mien-7.html.]
Nhưng mà sự đau đớn trong dự liệu không truyền tới, cô không bị ngã xuống mà Tiểu Cửu kịp thời ôm lấy eo cô, còn kéo cô vào trong n.g.ự.c cậu ta.
Thân thể hai người dính lại với nhau.
Sự mờ ám khiến trái tim nhảy loạn.
Tim Tiêu Miên Miên lại đập “thình thịch thình thịch” điên cuồng một lần nữa: “Anh bỏ em ra.”
Tiểu Cửu không để ý, nhìn vào đôi mắt như chứa cả bể sao của cô: “Vậy thì em sẽ không bội tinh bạc nghĩa với anh chứ?”
Tiêu Miên Miên muốn trợn trắng mắt, cảm thấy cậu ta đang dùng thành ngữ linh tinh, nhưng mà tim cô đập quá nhanh, giọng nói cũng run rẩy theo.
Cô chỉ có thể nắm quần áo trước mặt cậu ta, trừng to đôi mắt óng ánh nước nhìn cô.
Yết hầu ở cổ họng của Tiểu Cửu chuyển động: “Vậy thì anh đếm tới ba, nếu như em không từ chối, vậy anh coi như em đồng ý làm bạn gái của anh nhé?”
“Một hai ba.”
Tiểu Cửu dùng một giây để đếm xong ba chữ.
Tiêu Miên Miên: “... Anh chơi xấu.”
Tiểu Cửu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: “Binh bất yếm trá. Bạn gái, bây giờ anh muốn làm một việc.”
“Việc gì?”
Tiêu Miên Miên nhìn thẳng cậu ta. Dưới ánh trăng, đôi mắt của cậu ta đẹp đến mức hút hồn, khiến người ta không có cách nào thở nổi.
Người Tiểu Cửu tiến từng chút từng chút lại phía cô: “Đánh dấu.”
Tiêu Miên Miên nghe rất rõ, mặt đỏ đến mức gần như bốc khói, tim đập như sắp vọt ra khỏi cổ họng, nhưng vẫn trơ mắt nhìn cậu ta dần dần bao trùm xuống, cũng không nhúc nhích.
Ngay khi cánh môi của Tiểu Cửu chuẩn bị dán lên, cửa sắt sân thượng bị đẩy ra, một bóng người cao lớn bước ra.
Một giây sau, một tiếng thét vang khắp trên trời...
“Tiểu Cửu, tôi ** cha cậu, cậu mau thả em gái tôi ra!!!”
Cả người Tiêu Miên Miên thoáng run rẩy, chợt đẩy Tiểu Cửu ra.
Một giây sau, Đồng Gia Tín đã xông tới, “bốp” một phát đ.ấ.m lên trên mặt Tiểu Cửu.
Tiêu Miên Miên hét lên, cũng không để ý xấu hỏ gì nữa, nhào qua ngăn trước mặt Tiểu Cửu: “Anh ba, anh đừng có đánh người!”
“Miên Miên, em tránh ra đi. Tên súc sinh này, nếu như hôm nay anh không dạy dỗ nó thì anh không chịu được!”
Lửa giận thiêu đốt lồng n.g.ự.c Đồng Gia Tín.
Cậu hận lắm, cậu đã coi Tiểu Cửu như anh em tốt và người thân, không ngờ cậu ta lại muốn ủi củ cải trắng Miên Miên này.
Còn đáng ghét hơn cả mấy tên lòng muông dạ thú ngoài kia nữa!
Cậu cảm thấy mình bị phản bội!
Tiêu Miên Miên không tránh ra, chân mày nhíu lại: “Anh ba, anh đừng có hũng dữ vậy mà. Em... không cho phép anh đánh Tiểu Cửu.”
Đồng Gia Tín trừng hai mắt, mặt đầy vẻ không thể tin được: “Miên Miên, em còn bảo vệ nó à?”
Hơn nữa còn nói cậu hung dữ, Đồng Gia Tín tổn thương.
Đây là sự phản bội gấp đôi đó!
Tiêu Miên Miên cắn môi dưới: “Anh ba, em đã trưởng thành rồi, chị nói em có thể tìm bạn trai.”
Đồng Gia Tín: “...”
Tiểu Cửu kéo Miên Miên ra, chuyển thành nắm tay cô: “Anh Gia Tín, em nghiêm túc với Miên Miên, hai năm trước em đã nói ra nỗi lòng của em với chị Tuyết Lục rồi.”
Hai năm trước!
Đó không phải là lúc thằng khốn này dọn vào tứ hợp viện ở hay sao?
Ánh sáng trong đầu Đồng Gia Tín chợt lóe, ký ức bị lãng quên nhiêu năm qua chợt xông thẳng lên đầu. Nhiều năm trước em gái hôn Tiểu Cửu, hai người nói muốn kết hôn ngay trước mặt cậu.
Khi đó bởi vì hai người còn nhỏ, tuổi tác không lớn, tát nhiên sẽ không coi chuyện này vào đâu, quay đầu liền quên mất.
Sau đó Tiểu Cửu biểu hiện rất thành thực, còn nói muốn giúp cậu đuổi mấy tên lòng muông dạ thú ngoài kia, thế mà cậu lại tin!
Là cậu dẫn sói vào nhà!
Là cậu dại dột không thấy rõ người trước mắt này chính là con ch.ó sói đội lốt cừu!
Tức quá đi!!!
Đồng Gia Tín giận đến mức muốn quyết tử với Tiểu Cửu một trận, nhưng Tiêu Miên Miên ngăn cản không để cho cậu ra tay. Cuối cùng ba người cùng nhau trở về nhà.
Đồng Gia Tín lập tức tố cáo với ông nội.
Sau khi tư lệnh Tiêu biết liền bùng nổ với cậu: “Chuyện này còn không phải do cháu sai hay sao!’
Đồng Gia Tín: QAQ