Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 744: Phiên ngoại – Ly trà ngọt Tiểu Cửu – Miên Miên (6)

Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:50:01
Lượt xem: 84

Tiêu Miên Miên giống như động vật nhỏ bị hù dọa, cả người nhảy b.ắ.n lên, mặt đỏ giống như muốn nhỏ máu.

“Chị, không phải như chị thấy đâu. Bọn em, không làm gì hết!”

Tiểu Cửu cũng đi theo tới, vành tai đỏ bừng: “Chị Tuyết Lục, bọn em chỉ vô tình ngã xuống thôi, trước đó bọn em vẫn luôn học hành rất nghiêm túc.”

Tiêu Miên Miên nghe vậy gật đầu như gà mổ thóc, đầu cũng sắp rớt xuống luôn.

Đồng Tuyết Lục nhìn dáng vẻ buồn cười của em gái, nhưng trên mặt không chút thay đổi, hỏi: “Thật không?”

“Thật mà thật mà.”

Tiêu Miên Miên lại gật đầu như giã tỏi một lần nữa.

Tiểu Cửu cũng nghiêm mặt gật đầu.

Ánh mắt Đồng Tuyết Lục quét một lượt trên mặt hai người, sau đó nhìn về phía Tiểu Cửu, nói: “Tiểu Cửu, em ra phòng ngoài đợi chị trước đi.”

Chân mày Tiểu Cửu hơi cau lại một chút, ánh mắt liếc nhìn Miên Miên, sau đó gật đầu: “Vâng.”

Thấy Tiểu Cửu phải đi, môi Tiêu Miên Miên hé ra định gọi cậu ta, nhưng khi nhìn sang gương mặt không có cảm xúc của chị, cô lại biến thân thành con chim cút.

Đồng Tuyết Lục đi vào, thuận tay đóng cửa lại, sau đó đi tới ngồi xuống ghế.

Bánh Trung Thu từ từ đi tới, nằm bên chân chị, giống như một người lính già trung thành bảo vệ nữ vương.

Tiêu Miên Miên bước chầm chậm đi tới trước mặt chị, vạt áo bị vò như dưa muối đã ướp: “Chị, em thề, bọn em thật sự không hề làm gì hết!”

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, mắt ngọc mày ngài, đáy mắt lấp láp ánh nước, dáng người cao gầy uyển chuyển, vẻ mặt mang một chút ngây thơ mơ mộng.

Cô gái như thế này rất khó khiến người ta không động lòng.

Đời trước Miên Miên cực kỳ xinh đẹp, sau lưng lại không có đủ thế lực bảo vệ cô, cho nên dù đạt được công thành danh toại, nhưng cuộc sống vẫn vô cùng đau khổ, cuối cùng dẫn đến tự kết liễu đời mình.

Giây phút khi nhìn thấy Tiêu Miên Miên, Đồng Tuyết Lục chỉ muốn bảo vệ cô thật chu toàn, để cô có được cuộc sống vui vẻ không lo toan.

Tiêu Miên Miên thấy chị nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, trong lòng như thùng nước treo trong giếng, nghiêng ngả chao đảo. Cô gọi nhỏ một tiếng như tiếng mèo kêu: “Chị ~”

Đồng Tuyết Lục mở miệng, một đao thấy máu: “Em thích Tiểu Cửu à?”

“Ầm” một tiếng.

Máu nóng toàn thân giống như xông thẳng hết lên mặt Tiêu Miên Miên, đỏ đến mức như sắp nổ tung: “Chị, em không...”

Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi, kéo tay cô nói: “Không phải chị muốn trách mắng em đâu. Tuổi thiếu niên, tình đầu chớm nở. Tình cảm ở cái tuổi này rất đẹp, nhưng đồng thời cũng chưa đủ chín chắn. Con đường em đi sau này còn rất dài, đừng có vội vã đi thưởng thức tình yêu tốt đẹp tầm này.”

Vân Chi

Yêu sớm cũng không phải là chuyện đại ác gì, chỉ là ở cái tuổi này thường thường bị xúc động vì thiếu kinh nghiệm trải đời, thậm chí mắc phải sai lầm.

Chứ chưa bàn tới việc ở niên đại này vẫn tương đối bảo thủ, cộng thêm thân phận của Tiêu Miên Miên, nếu như bị người ta phát hiện cô yêu sớm, vậy thì áp lực mà cô phải đối mặt là rất lớn.

Tiêu Miên Miên chồm xổm xuống, tự đầu vào trên vai chị, cọ cọ thân mật: “Chị, chị đối xử tới em tốt quá.”

Cô đã không còn nhớ được hình dáng của mẹ nữa rồi. Cô nhớ lại tuổi thơ của mình, trong đầu đều là chị gái.

Chị mua kẹo cho cô ăn, chị dỗ cô ngủ, cô bị bệnh, cũng là chị vẫn luôn trông chừng bên người cô.

Đối với cô mà nói, chị là người thân, là bạn thân, là người mà cô thân thiết nhất, cũng tin tưởng nhất trên cõi đời này.

Mới vừa rồi cô rất sợ chị sẽ thất vọng về mình, càng sợ hơn là nghe thấy lời chỉ trích từ trong miệng chị, nhưng chị đều không làm thế.

Chị vẫn là người chị xinh đẹp khác với những người khác đó. Chuyện mà người khác không tán thành, không hiểu, chị đều có thể hiểu.

Cô thật sự rất yêu chị mình.

Đồng Tuyết Lục xoa xoa mái tóc đen bóng mượt mà của em gái: “Đồ ngốc, chị không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai đây?”

Bánh Trung Thu nghe nói như vậy, ngẩng đầu u oán nhìn chủ nhân một cái. Đồng Tuyết Lục vội vàng an ủi nó.

Tiêu Miên Miên cắn môi, im lặng một lúc lâu mới lấy hết can đảm, nói: “Chị, em cũng không biết em có thích hay là không... Thích Tiểu Cửu nữa. Em chỉ biết rằng khi ở bên cậu ấy em thấy rất vui vẻ, lúc không thấy cậu ấy... thì sẽ nhớ cậu ấy.”

Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của cô nhỏ như muỗi, đỏ mặt, vùi mặt vào trên đùi chị.

Hu hu hu, xấu hổ quá, không còn mặt mũi gặp người nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-744-phien-ngoai-ly-tra-ngot-tieu-cuu-mien-mien-6.html.]

Thật ra thì ban đầu chẳng qua cô chỉ coi Tiểu Cửu như em trai hàng xóm, là một người bạn nhỏ. Khi còn nhỏ bọn họ chơi chung và ăn chung với nhau, Tiểu Cửu đã luôn đối xử với cô rất tốt, có bất kỳ thứ gì tốt đều cho cô trước.

Sau đó Tiểu Cửu và người nhà rời tới thành phố Thâm Quyến, bọn họ đều cực kỳ nhớ đối phương.

Bọn họ sẽ thường gọi điện thoại cho nhau. Bởi vì tiền điện thoại quá đắt, bọn họ lại dùng những con chữ không nhiều để viết thư cho đối phương.

Có lúc mới vừa gửi xong một phong thư, lại phát hiện ra có lời vẫn chưa nói, vì thế lại viết thêm một lá thư nữa rồi gửi tiếp. Nhiều khi chưa nhận được thư hồi âm của đối phương, hai người đã không nhịn được gọi điện thoại chia sẻ mọi chuyện với nhau trước rồi.

Người cô thích nhất là chị, nhưng mà chị lại quá bận rộn, phải học rồi lại phải làm việc. Sau đó, chị kết hôn, có con có anh rể, thời gian chơi với cô không còn nhiều nữa.

Nhưng mà Tiểu Cửu thì vẫn luôn ở bên cạnh cô. Hai người bọn họ viết thư cho nhau. Mười hai năm qua, đã hơn cả nghìn lá, khiến tủ sách của cô cũng chất đầy luôn.

Còn việc phát hiện ra bản thân mình thích Tiểu Cửu từ khi nào?

Chắc là bắt đầu từ năm ngoái. Vào nghỉ hè năm ngoái, Tiểu Cửu tới Bắc Kinh tìm cô giống như những kỳ nghỉ năm trước, cô tới trạm xe đón cậu ra.

Lúc Tiểu Cửu bước ra từ trạm xe, đúng lúc có một trận gió thổi tới. Trận gió làm tóc và áo sơ mi của cậu ta tung lên. Trong một giây đó, tim cô đập nhanh như có chú hươu con đang ở bên trong đó, nhảy bình bịch khiến tim cô đập rộn lên.

Về sau nữa, lúc cô ở trước mặt Tiểu Cửu càng ngày càng kỳ lạ. Lúc cậu ta nhìn mình, cô sẽ mặt đỏ tim đập. Lúc cậu ta không nhìn mình, cô sẽ không dừng được sự đau khổ và đủ loại suy đoán.

Vào cái đêm mà Tiểu Cửu rời Bắc Kinh trở về Thâm Quyến, cô đã mơ.

Cô mơ thấy mình lén hôn Tiểu Cửu, giống như một lưu manh nữ vậy.

Sau khi tỉnh lại, cô ôm chăn hồi lâu, vẫn không dám ra ngoài. Nhưng mà cũng chính từ lần đó, cô mới loáng thoáng phát hiện ra rằng có lẽ mình thích Tiểu Cửu rồi.

“Chị, chị đừng nói cho ai biết nhé, nhất là không thể để cho Tiểu Cửu biết được!”

Nếu không cô thật sự sẽ không có mặt mũi đi gặp người ta!

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục nhếch lên: “Chị biết rồi, chị sẽ không nói cho những người khác. Nhưng mà em phải đồng ý với chị một chuyện, trước mười tám tuổi không được có bất kỳ hành động thân mật nào với Tiểu Cửu. Em có thể làm được hay không?”

Tiêu Miên Miên ngẩng mặt lên, bĩu môi hắng giọng: “Chị, chị đang nói gì thế? Sao em lại... có thể làm ra chuyện như thế được!”

Thân mật...

Là năm tay à?

Còn hôn hôn giống như chị và anh rể thì, ừm, nghĩ thôi đã đỏ mặt.

Cô mới không làm chuyện như thế đâu!

Đồng Tuyết Lục cũng không cho rằng như vậy. Người trẻ tuổi quá dễ xúc động, hơn nữa vì người mình thích mà nhiều khi không biết từ chối.

Chị đưa ra yêu cầu như thế, cũng chỉ vì muốn bảo vệ cô.

Tiểu Cửu ngồi trong đình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm căn phòng bên kia, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào gọi là “con kiến bò trên chảo nóng”.

Quá đau khổ.

Cậu ta lo lắng chị Tuyết Lục sẽ mắng Tiêu Miên Miên, càng lo lắng hơn rằng sau này chị sẽ không để cho hai người bọn họ gặp mặt.

Ngay khi cậu ta sắp không chịu đựng được nữa, Đồng Tuyết Lục bước ra từ bên trong phòng, Bánh Trung Thu chậm rãi đi theo phía sau.

Bánh Trung Thu đã hơn mười hai tuổi, đối với một con ch.ó mà nói, tuổi này đã là rất cao rồi.

Thân thể Tiểu Cửu cứng lại, nhìn từng bước từng bước chân chị Tuyết Lục bước về phía mình, da đầu tê dại.

Đồng Tuyết Lục đi tới đình, ngồi xuống, nhìn Tiểu Cửu đang đứng thẳng tắp như cây cột, nói: “Ngồi xuống đi.”

Tiểu Cửu ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị Tuyết Lục, chị đừng có mắng Miên Miên, em ấy không biết gì mà.”

Đôi mày thanh tú của Đồng Tuyết Lục khẽ nhướng lên: “Cho nên em thì biết?”

Tiểu Cửu hít sâu một hơi, bỗng nhiên bình tĩnh lại: “Vâng. Nếu như chị Tuyết Lục muốn hỏi là em có thích Miên Miên hay không, cậu trả lời của em là chắc chắn. Em rất thích Miên Miên, là cái loại thích mà muốn chăm sóc cho em ấy cả đời.”

Đồng Tuyết Lục coi như khá hài lòng với thái độ dám làm dám nhận của cậu ta: “Vậy em có biết là bây giờ Miên Miên mới mười sáu tuổi không?”

Tiểu Cửu gật đầu: “Em biết. Trước khi em ấy trưởng thành và lên đại học, em sẽ không làm bất cứ điều gì cả. Hơn nữa em cũng bảo đảm sẽ khiến thành tích của em ấy ngày một ưu tú hơn. Nếu như em không làm được, đến lúc đó tùy chị Tuyết Lục xử trí ạ.”

Đồng Tuyết Lục nhìn Tiểu Cửu trước mắt, hăm hở, có sự kiêu ngạo và tự tin ở cái tuổi này, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.

Chị đột nhiên cười: “Được, vậy thì chị sẽ mỏi mắt trông chờ.”

Tiểu Cửu thoáng ngơ ra, cũng cười theo, nụ cười trẻ trung và sạch sẽ: “Cảm ơn chị Tuyết Lục, em nhất định sẽ không để cho chị thất vọng đâu!”

Loading...