Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 743: Phiên ngoại –Ly trà ngọt Tiểu Cửu – Miên Miên (5)

Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:49:26
Lượt xem: 76

Từ khi Tiểu Cửu vào ở trong nhà, Tiêu Miên Miên cảm thấy cuộc sống còn thoải mái hơn cả công chúa.

Cơm há miệng là tới, quần áo chỉ việc vươn tay, còn có người giúp cô đối phó với anh ba.

Thoải mái quá đi mất.

Nhưng mà rất nhanh cô không cười được nữa, bởi vì ông nội bảo Tiểu Cửu kèm cô học thêm.

Bốn anh em nhà họ Tiêu, Đồng Tuyết Lục và Tiêu Gia Minh đều học cực kỳ giỏi, đều là thủ khoa đầu vào của trường đại học lớn, là nhân vật phong vân trong trường.

Gọi tắt: Con nhà người ta.

Nhưng mà hai đứa út lại như đua nhau, thành tích đứa sau còn kém hơn cả đứa trước.

Đồng Gia Tín thì là do tâm tư không đặt trên việc học hành, giống như bị mắc bệnh tăng động vậy. Bắt cậu ngoan ngoãn nghe giảng đúng là còn khó hơn so với đòi mạng cậu.

Tiêu Miên Miên thì thông minh và ngoan ngoãn, cũng rất chăm chỉ học tập. Khi còn nhỏ cô học rất nhanh, học đếm từ 1 đếm 100 rất dễ dàng.

Nhưng mà khi tuổi dần dần lớn lên, chương trình học càng ngày càng khó, thành tích của cô như thác nước, rơi xuống ngàn dặm.

Đến sau cấp trung học, môn nào cô cũng đứng ở bên bờ ranh giới đạt chuẩn, lung lay sắp đỏ.

Mặc dù Tiêu Miên Miên định báo danh vào trường nghệ thuật, không yêu cầu cao về thành tích văn hóa. Nhưng mà cô rất nổi tiếng, mọi hành động cử chỉ đều bại lộ hết dưới ống kính truyền thông.

Nếu như thành tích thi vào đại học quá kém, đến lúc đó chắc chắn truyền thông sẽ nói ra nói vào.

Vì thế sau khi cân nhắc, tư lệnh Tiêu chủ động đi tìm Tiểu Cửu, nhờ cậu kèm Tiêu Miên Miên học thêm.

Tiểu Cửu từ chối một hồi, cuối cùng đành “Khó xử” đồng ý.

Lúc này, miệng Tiêu Miên Miên bĩu ra có thể treo được mười cân thịt heo, mặt đầy u oán nhìn Tiểu Cửu.

Đáy mắt Tiểu Cửu lóe lên nụ cười cưng chiều: “Chỉ cần thành tích học tập của em vọt lên tám mươi điểm, sau khi em thi đỗ đại học, anh sẽ ra nước ngoài cùng với em, được không?”

Ánh mắt Tiêu Miên Miên nhất thời sáng lên: “Thật chứ? Em không lừa chị chứ?”

Tiểu Cửu gật đầu: “Không lừa em.”

Tiêu Miên Miên rất động lòng: “Vậy em bảo đảm có thể thuyết phục được ông nội, chị và hai người anh của chị chứ?”

Tiểu Cửu lại gật đầu: “Được.”

Tiêu Miên Miên lấy khí thế tráng sĩ bóp cổ tay ra, gật đầu một cái thật mạnh: “Ok, vậy tới đi!”

Ý cười nơi đáy mắt Tiểu Cửu càng đậm hơn, khóe miệng nhếch lên, bắt đầu buổi học.

Vân Chi

Thiên phú của Tiêu Miên Miên trên phương diện diễn viên và ca hát đúng là không ai có thể so ánh, nhưng mà thiên phú này lại không có duyên với học tập.

Có điều Tiểu Cửu rất có kiên nhẫn, một lần nghe không hiểu thì cậu ta giảng hai lần, ba lần.

Thật ra thì Tiêu Miên Miên sợ nhất là người khác dùng ánh mắt “chị cô và anh cô thông minh như thế, sao thành tích của cô lại kém thế này” để nhìn mình. Cơ mà từ đầu đến cuối Tiểu Cửu đều không dùng loại ánh mắt nhìn kẻ vô dùng này mà nhìn cô.

Tiểu Cửu tốt quá đi. Hu hu hu, thật là cảm động.

Đôt nhiên, sau lưng cô bỗng thấy ngứa, mặc dù vươn tay ra có thể với tới được, nhưng mà gãi không đủ sướng.

Vì thế cô ngẩng đầu lên nhờ sự giúp đỡ từ Tiểu Cửu đối diện: “Em trai Tiểu Cửu, em mau qua đây gãi cho chị cái, ngứa c.h.ế.t chị rồi.”

Tiểu Cửu thấy cô không biết làm thế nào, cứ gãi loạn lên, sợ cô gãi trầy da mình, vội vàng sải bước đi tới.

Chẳng qua chỉ đứng sau lưng cô, ánh mắt rơi vào trên phần gáy trắng nõn xinh đẹp của cô, yết hầu ở cổ họng của cậu ta chuyển động một cái.

Giọng nói trầm thấp hỏi: “Hay là để anh tới phòng khách cầm cái gãi tới nhé?”

Tiêu Miên Miên uốn éo người: “Không kịp đâu. Ngứa quá đi mất, em nhanh tay lên coi!”

Tiểu Cửu do dự một chút, vươn tay ra: “Là chỗ này à?”

“Dịch lên một xíu nữa, sang bên phải một chút nữa. Đúng đúng, chính là chỗ đó, thoải mái thật đấy.”

Tiêu Miên Miên phát ra âm thanh rất dễ khiến người ta hiểu lầm, hoàn toàn không để ý tới Tiểu Cửu ở sau lưng đỏ bừng đôi tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-743-phien-ngoai-ly-tra-ngot-tieu-cuu-mien-mien-5.html.]

Từ góc độ của Tiểu Cửu nhìn sang, đúng lúc thấy được phần gáy trắng nõn của cô, trắng đến nỗi chói mắt người nhìn.

Tiểu Cửu không dám nhìn lâu, dời tầm mắt đi, ai ngờ lại quét qua bộ phận no đủ trước n.g.ự.c cô.

“...”

Thân thể Tiểu Cửu run lên, đột nhiên rút tay về.

Tiêu Miên Miên đang được gãi thoải mái: “Tiểu Cửu, tiếp tục đi chứ.”

Yết hầu Tiểu Cửu chuyển động, giọng nói khàn khàn: “Anh đi lấy cái gãi ngứa cho em.”

Tiêu Miên Miên không hiểu ra sao, quay đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu ta, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Cô vươn tay muốn sờ mặt cậu ta: “Em trai Tiểu Cửu, sao mặt em lại đỏ thế này? Em không thoải mái ở đâu à?”

Tiểu Cửu sợ hãi lùi về sau một chút, liên tục lùi về sau, đang lùi bỗng nhiên đụng phải mép giường ở phía sau lưng.

Cậu ta đứng không vững, ngã xuống chiếc giường đằng sau.

Tiêu Miên Miên tức giận: “Tiểu Cửu, vừa rồi em có ý gì vậy hả? Em làm gì a a a...”

Tiêu Miên Miên muốn hỏi cậu ta tại sao lại né tay mình như né ôn dịch, ai ngờ lời còn chưa nói hết, không biết một con gián bay ra từ đâu, nhào về phía mặt cô.

Cô sợ hãi hét chói tai, theo bản năng nhào về phía Tiểu Cửu cầu cứu.

“Oạch” một tiếng.

Trong cơn hoảng loạn, cô đã chân nam đá chân chiêu, nhào về phía người Tiểu Cửu, đập thảng vào trên cơ n.g.ự.c rắn chắc của cậu ta.

Cứng quá.

Cũng rất là mềm.

Tiêu Miên Miên: “...”

Tiểu Cửu: “...”

Bầu không khí yên lặng mấy giây.

Ánh mắt hai người đối nhau, không ai nói gì cả.

“Thình thịch!”

“Thình thịch!’

Không biết là tiếng tim đập của ai, âm thanh lớn đến mức sắp ù cả tai.

Trong không khí đột nhiên tràn ngập sự mờ ám.

Mặt của hai người đồng loạt đỏ bừng.

Ngay khi Tiểu Cửu đang định mở miệng bảo cô đứng lên, đột nhiên ở cửa vang lên một âm thanh thanh thúy...

“Miên Miên, em có ở trong đó không? Chị có thể vào chứ?”

Nghe thấy là tiếng của chị, Tiêu Miên Miên tựa như sấm sét giữa trời quang, mắt trợn to.

Cô đang định bảo chờ một chút, mà chưa kịp để cô mở miệng, cánh cửa khép hờ đã bị Bánh Trung Thu dùng lỗ mũi mở ra.

Dùng mũi mở ra.

Mở ra.

Ra.

Đồng Tuyết Lục nhìn vào bên trong, chân mày cau lại nói: “Đừng có nói với chị là hai đứa đang chơi trò xếp hình người thật đó nhé?”

Tiêu Miên Miên: “...”

Tiểu Cửu: “...”

Loading...