Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 742: Phiên ngoại –Ly trà ngọt Tiểu Cửu – Miên Miên (4)
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:49:05
Lượt xem: 84
Cậu dùng ánh mắt một lời khó nói hết mà nhìn Tiểu Cửu, cảm thấy cậu ta đúng là có bệnh.
Lại thích bị bắt nạt? Có sở thích bị ngược đó à?”
Tiểu Cửu không để ý đến ánh mắt của Đồng Gia Tín, sau khi nướng xong thì đưa cho Tiêu Miên Miên.
Ngày nắng nóng, mặt cậu ta cũng bị hun đỏ, quần áo trên người ướt một mảng lớn.
Sau đó Tiêu Miên Miên cũng thấy ngại: “Em không cần nướng giúp chị nữa đâu, chị không muốn ăn.”
Tiểu Cửu nhìn thịt nướng trên bàn mà cô vẫn chưa ăn xong: “Không ăn?”
Tiêu Miên Miên gật đầu một cái, sau đó một giây sau đã nhìn thấy Tiểu Cửu ngồi xuống, cầm thịt nướng trên bàn lên ăn.
Không biết là do Tiểu Cửu cầm nhầm, hay là do cố tình, xiên thịt cậu ta cầm kia chính là xiên mà cô chưa ăn xong. Mặc dù đều sạch, nhưng mà vẫn luôn cảm thấy không hay lắm.
Tiểu Cửu thấy cô nhìn mình, nhíu mày: “Sao cứ nhìn anh thế?”
Tiêu Miên Miên lắc đầu một cái, lại chỉ vào xiên thịt nướng trong tay cậu ta: “Cái xiên em đang ăn kia... là chị ăn dở.”
Tiểu Cửu cúi đầu nhìn một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô: “Em l.i.ế.m rồi?”
Tiêu Miên Miên: “...”
Kiểu người gì thế hả?
Cô đâu phải chó nhỏ, cô ăn chứ đâu có liếm!
Tiểu Cửu nhìn môi cô trề ra, khóe miệng nhếch lên: “Em chỉ ăn thịt nướng phía trên, phía dưới vẫn chưa ăn, vứt bỏ thì lãng phí quá, anh sẽ không chê em.”
Tiêu Miên Miên: “...”
Cô muốn nói là cô chê, nhưng mà đối diện với ánh mắt cười như không cười của cậu ta, cô lại chẳng thốt ra được nửa chữ nào.
Đồng Gia Tín đầu đầy mồ hôi đi vào từ bên ngoài, nhìn sang mặt Tiêu Miên Miên, “í” một tiếng: “Miên Miên, dạo gần đây thân thể em không làm sao chứ? Sao cứ động một tí là mặt đỏ như đ.í.t khỉ thế?”
Tiêu Miên Miên: “...”
“Anh mới như đ.í.t khỉ! Anh ba, anh không nói không ai bảo anh câm đâu. Em ghét anh ba nhất!”
Tiêu Miên Miên đá cậu một phát, xoay người chạy mất/
“Miên Miên em đứng lại cho anh!”
Đồng Gia Tín ôm chân “gào khóc”, đang định đuổi theo thì lại bị Tiểu Cửu chặn đường.
Đồng Gia Tín: ??
Vân Chi
Tiểu Cửu: “Chị Tuyết Lục nói, “tiên liêu giả tiện”, Miên Miên là một cô gái đáng yêu, anh Gia Tín không nên dùng mấy lời như đ.í.t khỉ để hình dung em ấy được.”
“...”
Tiên! Liêu! Giả! Tiện!
Đồng Gia Tín giận đến mức mặt đỏ như đ.í.t con khỉ: “Cho nên ý của em chính là bảo anh bị đá là đáng đời đúng không?”
Tiểu Cửu nhìn cậu, từ chối cho ý kiến.
Nhưng vẻ mặt không cần nói cũng hiểu.
Đồng Gia Tín: “...”
Cái m.ô.n.g Tiểu Cửu này đúng là cong hết về Tây Bắc rồi!
Cậu ta mới đáng bị Miên Miên bắt nạt và sại khiến!
Được rồi, sau này không cần quan tâm cậu ta nữa.
Ngày hôm sau, trên mặt Tiêu Miên Miên xuất hiện một cục mụn.
Cô đứng trước gương soi tới soi lui, cảm thấy trời sắp sụp mất rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-742-phien-ngoai-ly-tra-ngot-tieu-cuu-mien-mien-4.html.]
Hu hu hu, chắc chắn là do hôm qua ăn nhiều thịt nướng quá nên bị nóng trong người.
Cục mụn này mọc ở đâu không mọc, hết lần này tới lần khác lại mọc trên chóp mũi của cô.
Hu hu hu, xấu xí quá đi à.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Miên Miên, từ sáng đến giờ em cứ trốn mãi trong phòng, em không sao đó chứ?”
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Cửu, trong lòng Tiêu Miên Miên run lên, vội vàng trốn vào trong chăn: “Chị không sao.”
Tiểu Cửu nghe thấy giọng nói buồn bã của cô: “Không sao thì tại sao em không ra ăn bữa sáng? Ông Tiêu lo lắng cho em lắm đó. Nếu như em còn không ra, ông sẽ gọi điện thoại cho chị Tuyết Lục đó.”
Tiêu Miên Miên nghe lời chị nhất, cũng sợ chị nhất, vội vàng nói: “Không được, Tiểu Cửu, em đừng để cho ông nội gọi điện thoại cho chị. Chị thật sự không sao đâu mà.”
“Vậy em nói cho anh biết đi, rốt cuộc em bị làm sao vậy?”
Giọng nói của Tiêu Miên Miên buồn bã: “Mũi của chị bị mọc mụn.”
Bên ngoài yên lặng mấy giây.
“Bị nóng trong à? Vậy thì để anh đi mua trà lạnh rồi quay lại nấu cho em.”
Tiêu Miên Miên cảm động nước mắt lưng tròng: “Em trai Tiểu Cửu, em đối xử với chị tốt quá.”
Khóe miệng Tiểu Cửu nhếch lên, xoay người ra cửa.
Cậu ta nhanh chóng mua được thảo dược hạ hỏa về, tự mình nấu xong xuôi, cùng bỏ vào qua cửa sổ cùng với bữa sáng.
Tiêu Miên Miên ăn sáng, bịt mũi uống một ngụm trà lạnh, sau đó ngẩn ra.
Không đắng một chút nào luôn!
“Em trai Tiểu Cửu, sao trà lạnh này lại không đắng thế?”
Tiểu Cửu gãi gãi cái đầu chó của Ô Mai: “Anh thêm mứt táo và mật ong vào.”
Tiêu Miên Miên càng cảm động hơn, nhưng vẫn không muốn đi ra ngoài gặp người.
Đến tối, Ngụy Châu Châu cũng biết chuyện này, cố ý qua đây thăm cô.
Thấy Ngụy Châu Châu tới, Đồng Gia Tín lập tức quay về phòng thay một bộ quần áo mới mua, chải chuốt đi ra, lượn qua lượn lại vài vòng trước mặt Ngụy Châu Châu.
Đáng tuếc Ngụy Châu Châu chẳng thèm để ý tới, còn cảm thấy cậu rất phiền: “Gia Tín, anh có thể ngồi xuống không? Mông anh bị mụn nhọt gì à?”
Khóe miệng Đồng Gia Tín co quắp: “...”
Ngụy Châu Châu chê đủ rồi thì quay đầu lại hỏi Tiểu Cửu: “Miên Miên vẫn chưa chịu gặp ai à? Nếu không thì để chị qua xem con bé thế nào nhé?”
Ánh mắt Tiểu Cửu quét qua mặt cô ta, lắc đầu: “Không được. Chị Châu Châu, da chị quá đẹp, Miên Miên thấy rồi sẽ càng khó chịu hơn nữa.”
Ngay sau đó ánh mắt cậu ta rơi vào trên mặt Đồng Gia Tín: “Hay là anh ba vào đi nhé?”
Đồng Gia Tín muốn thể hiện hình tượng một người anh trai tốt trước mặt Ngụy Châu Châu, lập tức gật đầu: “Được, ngay bây giờ anh đi xem con bé thế nào.”
Nói rồi cậu nhìn sang Ngụy Châu Châu, nhưng người này lại không nhìn cậu.
Trên mặt còn viết một hàng chữ: Đồ ngu ngốc đừng quấy rầy!
Đồng Gia Tín: ??
Đồng Gia Tín mang vẻ mặt đầy khó hiểu ra khỏi phòng khách.
Cứ cảm thấy là lạ chỗ nào ấy.
Da Châu Châu rất đẹp, không thể đi kích thích Miên Miên, vậy cậu vào thì không sao hả?
Đồng Gia Tín đột nhiên sờ tới ba cục mụn thanh xuân trên mặt mình.
Má má má!!
Thằng bé Tiểu Cửu này đúng là tay dùng d.a.o lành nghề, hơn nữa còn là cái loại g.i.ế.c người không thấy m.á.u đó.
Nhưng mà bởi vì hình tượng “người anh tốt”, búng m.á.u này, cậu ta phải nuốt!