Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 740: Phiên ngoại –Ly trà ngọt Tiểu Cửu – Miên Miên (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:48:32
Lượt xem: 96
Một tuần lễ sau đó, Tiểu Cửu ngồi xe từ thành phố Thâm Quyến tới Bắc Kinh, Đồng Gia Tín lái xe ra trạm đón cậu ta.
Trước khi ra cửa, cậu đã hỏi lại một lần: “Miên Miên, em thật sự không đi tới trạm xe lửa cùng anh à?”
Ánh mắt Tiêu Miên Miên nhìn chằm chằm ti vi, cũng không quay đầu lại: “Không đi, trời nóng như vậy, em không muốn động đậy.”
Đồng Gia Tín cầm chìa khóa lên, vừa đi ra ngoài, vừa lẩm bẩm nói: “Chậc chậc, khi còn nhỏ tình cảm hai đứa tốt như thế, cứ luôn miệng em trai Tiểu Cửu, không ngờ khi trưởng thành lại lạnh lùng thờ ơ như thế. Tiểu Cửu thật là đáng thương.”
Tiêu Miên Miên trừng mắt nhìn anh mình, bĩu môi nói: “Anh còn không mau đi đi, nói lắm thế!”
Đồng Gia Tín làm mặt quỷ, sải chân dài bước đi.
Tiêu Miên Miên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa, lập tức vứt bỏ gối ôm trong tay, phóng về phòng.
Cô mở cửa tủ quần áo ra, lấy hết quần áo ra đặt tất lên giường.
Váy màu hồng tôn da nhất, chị nói con gái mũm mĩm trông rất đáng yêu, chỉ là...
Sau khi nghỉ cô ăn mập lên hai cân, mặc cái váy này trông eo cô rất to.
Thôi bỏ đi, không lấy cái này.
Váy màu trắng rất có cảm giác trong sáng, chỉ là trông hơi long trọng quá thôi.
Không được không được, đổi cái khác đi.
Màu đen nhìn sẽ gầy, lại là thiết kế bóp eo, mặc vào trông eo nhỏ vừa xinh, được đấy được đấy.
Nhưng mà nhìn qua màu đen rất nặng nề, có khi nào trông mình già đi không nhỉ?
Tiêu Miên Miên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, xoắn xuýt thành con ch.ó Shar Pei.
Đồng Gia Tín đi tới trạm xa, đúng lúc Tiểu Cửu vừa xuống xe lửa. Cậu nhìn một cái đã nhận ra đối phương.
Không phải do thị lực cậu tốt, mà là Tiểu Cửu thật sự quá nổi bật.
Vân Chi
Mới có 17 tuổi mà đã thân cao thước tám, đôi chân vừa dài vừa thẳng, dáng thường cao thẳng, đứng trong đám người thật sự giống như hạc giữa bầy gà.
Cũng có không ít cô gái đang đỏ mặt nhìn trộm cậu ta, nhưng mà Tiểu Cửu luôn nhìn thẳng, không hề để ý đến dánh mắt xung quanh một chút nào.
Đồng Gia Tín sải đôi chân dài đi tới, vỗ vai cậu ta một cái, nói: “Xin chào. Em lại cao hơn rồi này Tiểu Cửu, hơn nữa sau này còn phát triển thêm, có khi em còn cao hơn anh nữa đó!”
Tiểu Cửu không trả lời, ánh mắt lướt qua sau lưng cậu, tỉnh bơ nói: “Trời nóng thế này còn phải phiền anh Gia Tín đích thân đi đón em, trong lòng em rất áy náy.”
Đồng Gia Tín vươn tay giúp cậu ta xách rương hành lý, nhưng bị Tiểu Cửu tránh được.
“Khách sáo gì chứ. Nhưng mà thời tiết đúng là nóng thật. Mới vào hạ, Miên Miên đã hận không thể một ngày hai mươi tư tiếng ngồi dưới máy điều hòa. Vừa rồi anh bảo con bé tới đón em, mà nó chẳng muốn tới.”
Trong đầu Tiểu Cửu hiện lên gương mặt đỏ bừng của thiếu nữ, trên khuôn mặt lãnh đạm nhiều thêm một nụ cười cưng chiều: “Không sao đâu ạ. Thời tiết nóng thế này, em cũng không nỡ để Miên Miên đi ra đón em.”
Đồng Gia Tín “chậc” hai tiếng: “Nói cho em biết nè, bây giờ Miên Miên rất yếu đuối. Nếu như em đến nhà, tuyệt đối không được cưng chiều con bé, anh lo một ngày nào đó nó sẽ bị nuông chiều đến không biết trời đất gì nữa.”
Khóe miệng Tiểu Cửu nhếch lên: “Dù con gái có như thế nào cũng phải nuông chiều.”
Đồng Gia Tín lắc đầu thở dài, cảm thấy dựa vào Tiểu Cửu trông nom Miên Miên không có hy vọng.
Về đến nhà, Tiêu Miên Miên vẫn đang xem ti vi, vẫn là tư thế trước đó.
Nghe thấy tiếng bọn họ đi vào, vẫn không quay đầu lại.
“Miên Miên, Tiểu Cửu tới.”
“Ừm.”
“Ừm cái gì mà ừm? Mặc dù Tiểu Cửu không phải khách, nhưng em vẫn phải tỏ ra lễ phép một chút đi chứ.”
Lúc này Tiêu Miên Miên mới quay đầu lại, ánh mắt nhanh chóng quét qua một lượt người Tiểu Cửu: “Em trai Tiểu Cửu, em tới rồi à?”
Đôi con ngươi đen như mực của Tiểu Cửu đặt lên trên người cô, sâu không thấy đáy: “Ừm, em tới rồi.”
“Anh chị đã quét dọn phòng sạch sẽ rồi, em cứ tùy ý.”
Nói rồi cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, trông có vẻ rất chăm chú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-740-phien-ngoai-ly-tra-ngot-tieu-cuu-mien-mien-2.html.]
Đồng Gia Tín cảm thấy em gái mình cực kỳ vô lý, đã lớn vậy rồi mà còn gọi em trai công tử.
Ngay cả cậu cũng không nhìn nổi!
“Tiểu Cửu, em đừng chấp con bé làm gì, lát nữa anh sẽ nói lại với chị.”
Tiêu Miên Miên nghe thấy anh ba muốn tố cáo với chị, cuối cùng cũng không nhịn được: “Anh ba, anh rảnh rỗi đến mức đó à?”
Đồng Gia Tín đang định cãi lại, đột nhiên “í” một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm em gái, nói: “Anh nhớ lúc anh ra cửa em không mặc bộ quần áo này mà. Đang yên đang lành tự nhiên thay quần áo làm gì? Em muốn ra ngoài à?”
Tiêu Miên Miên đỏ mặt, hung dữ nói: “Nước đổ lên người, em thay bộ khác thì làm sao hả?”
Đồng Gia Tín cảm thấy em gái mình đúng là bất chấp lý lẽ: “Có cái gì mà em phải hung dữ vậy hả?” Sẽ không phải là cái chuyện con gái đó tới chứ?
Tiêu Miên Miên đang định quạt lại, đột nhiên chú ý tới Tiểu Cửu đang nhìn mình, khóe miệng treo nụ cười như có như không, cứ như nhìn thấu cô đang nói dối.
“Ầm” một tiếng.
Vành tai của cô đỏ bừng.
Cô ném gối lên ghế sô pha, xoay người chạy về phía phòng ngủ: “Em ghét anh ba nhất!’
Đồng Gia Tín: ???
Không phải cậu chỉ hỏi một tiếng tại sao cô lại thay đồ thôi sao? Có gì mà ghét vậy?
Đồng Gia Tín trăm mối không có lời giải, xoay người lại oán trách với Tiểu Cửu: “Em thấy chưa, lúc nãy anh vừa nói Tiêu Miên Miên càng ngày càng không biết trời đất, ngay cả người làm anh như anh đây cũng phải nhường nhịn con bé.”
Tiểu Cửu nhìn bóng lưng thiếu nữ chạy như bay, gió nâng làm váy cô lên, cô giống như chú chim sơn ca rơi vào biển hoa, nhanh nhẹn mà xinh đẹp.
Nghe thấy lời nói của Đồng Gia Tín, lúc này cậu ta mới thu hồi tầm mắt: “Làm anh thì phải nhường em, không phải sao ạ?”
Đồng Gia Tín: “?”
Nhường, nhịn, em, gái.
Chưa nghe nói chuyện Khổng Dung nhường lê bao giờ à?
Đồng Gia Tín cảm thấy Tiểu Cửu hết thuốc chữa rồi, thế mà lại không đứng chung trên một chiến tuyến với mình.
Tiêu Miên Miên chạy về phòng, đóng cửa lại, ngã phịch xuống giường, còn vùi đầu vào trong gối.
Xong rồi.
Xong! Đời! Rồi!!!
Có phải Tiểu Cửu cho rằng cô vì cậu ta mới cố ý thay quần áo hay không?
Thật ra thì không phải như vậy, chỉ là cô cảm thấy bộ đồ trước đó trông tối tăm quá, khiến khí sắc cô có vẻ không tốt.
Sớm biết vậy từ đầu cô đã mặc luôn bộ quần áo bây giơ rồi, nhưng mà trước đó cô lại cảm thấy bộ đồ này quá nghiêm túc.
A a a a a!
Đúng là phiền phức. Vừa rồi Tiểu Cửu nhìn cô như thế, chắc chắn là hiểu lầm!
Vậy lát nữa cô có nên giải thích với cậu ta một chút không nhỉ?
Tiêu Miên Miên lăn qua lộn lại trên giường lớn, giống như con gấu trúc lăn tròn, cuối cùng khiến váy vóc nhăn nhúm hết cả QAQ.
Đồng Gia Tín đang định dẫn ba con ch.ó trong nhà ra ngoài đi dạo, thấy em gái bước ra từ trong nhà, không khỏi ngẩn ra: “Sao em lại thay một bộ khác rồi?”
Lại, đổi, một, bộ, khác, rồi.
Mặt Tiêu Miên Miên đỏ lên, hung dữ nói: “Ai cần anh quan tâm. Anh ba à, là do anh lắm mồm quá nên chị Châu Châu mới không vừa mắt anh đó!”
Đồng Gia Tín: “???”
“Miên Miên em đứng lại cho anh, anh lắm mồm hồi nào hả!!!”
Đồng Gia Tín lấy lại tinh thần, sự uất ức xông lên ngực, nhưng mà Tiêu Miên Miên đã chạy đi rồi.
Bánh Trung Thu và Bánh Bao Chảy, còn có cả con gái Dâu Tây của Bánh Bao Chảy nữa, ba con ch.ó đều muốn ra ngoài. Đồng Gia Tín chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn ba con ch.ó ra ngoài đi dạo trước, lúc nào về thì sẽ tính sổ với cô.