Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 736: Ly trà xanh thứ bảy trăm ba mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:43:21
Lượt xem: 135
Trừ ăn uống vui chơi ra, Đồng Tuyết Lục còn ký được hai đơn đặt hàng lớn với ông chủ Trương, đúng là một công đôi việc, vừa được vui chơi vừa kiếm ra tiền.
Ngay khi cô muốn về nước, cô lại gặp được một người.
Hôm đó cô đi mua đồ, vừa ra khỏi cửa hàng tạp hóa, lúc đang định lên xe thì bị một người phụ nữ gọi lại: “Tuyết Lục? Là cậu à Đồng Tuyết Lục?”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục quay đầu lại, thấy một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ thời thượng đang đứng trước mặt mình. Cô ta khoác trên mình bộ đầm màu đỏ, lộ ra đôi chân trắng trẻo thon dài, trên sống mũi đeo một cặp kính râm.
Nhất thời cô không nhận ra được đối phương: “Xin hỏi cô là?”
Người này trông vô cùng quen mắt, hơn nữa người này gặp cô ở Hương Giang lại nói tiếng phổ thông, còn biết tên cô, điều này rất kỳ quái.
Người đàn ông tháo kính râm xuống, cánh đôi đỏ tươi hơi nhếch lên: “Là tôi.”
Thôi Nhu Nhu!
Trong lòng Đồng Tuyết Lục cảm thấy khá kinh ngạc!
Từ sau khi tốt nghiệp, Thôi Nhu Nhu từng tới tham gia hôn lễ của cô rồi sau đó không còn tin tức gì nữa, cô ấy cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, cứ như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Chủ nhiệm lớp và các bạn học khác cũng không có tin tức gì về cô ấy, có người còn truyền tin cô ấy đã c.h.ế.t rồi. Không ngờ cô lại gặp được đối phương ở chỗ này.
“Sao cậu lại ở Hương Giang?”
Thôi Nhu Nhu cười vô cùng quyến rũ: “Tôi định cư ở Hương Giang. Cậu thì sao? Sao lại tới đây?”
Đồng Tuyết Lục: “Tôi dẫn con trai và con gái qua bên này du lịch.”
Thôi Nhu Nhu nhỉn ra sau lưng cô, đáy mắt thoáng qua chút hâm mộ: “Không ngờ con cậu đã lớn như vậy rồi.”
Nói xong cô ấy thò tay vào trong túi xách tìm kiếm: “Ôi, tôi không biết sẽ gặp các cậu, trên người không mang bao lì xì hay thứ gì khác, hai đứa cầm cái này đi mua đồ ăn nhé.”
Nói xong cô ấy lấy một xấp đô la Hồng Koong ra, định đưa qua, nhưng bị Đồng Tuyết Lục từ chối: “Không cần không cần. Chúng nó không còn là trẻ con nữa, cậu không cần khách sáo như vậy.”
Đồng Yến Ngôn cười nói: “Dì ơi, mẹ cháu nói đúng đó, dì không cần cho chúng cháu bao lì xì đâu. Nhưng mà trông dì xinh thật đấy, cháu còn không biết mẹ cháu có một người bạn xinh đẹp thế này.”
Thôi Nhu Nhu bị chọc cười, nhìn Đồng Tuyết Lục nói: “Con trai cậu khéo ăn nói quá. Bây giờ cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu một ly cà phê.”
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”
Đoàn người đi tới quán cà phê gần đó. Cặp sinh đôi ngồi không yên, chạy qua một bên nghịch máy trò chơi.
Thôi Nhu Nhu nâng tách cà phê lên, động tác ưu nhã nhấp một ngụm, nói: “Có phải là cậu cảm thấy lạ vì sao tôi lại định cư ở Hương Giang không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng thế. Mấy năm nay không có chút tin tức nào về cậu, các bạn học đều tò mò cậu đã đi đâu.”
Thôi Nhu Nhu buông ly cà phê xuống, khẽ cười nói: “Tôi vẫn luôn ở Kinh Thị, hơn nữa còn từng gặp cậu.”
Đồng Tuyết Lục: ??
Thôi Nhu Nhu không vòng vo: “Sau khi tốt nghiệp tôi làm việc cho cục an ninh quốc gia, nhưng mà không phải bên ngoài, mà là... Nằm vùng.”
Nằm vùng!!
Đồng Tuyết Lục hơi khiếp sợ.
Trông Thôi Nhu Nhu rất quyến rũ, đi đường eo lắc lư như rắn nước, các bạn học đều không mấy ưa thích cô ấy, nhất là các bạn học nữ.
Bởi vì đặt ở niên đại này đúng là khá đáng tiếc cho dáng vẻ của cô ấy, mọi người đều thấy trông giống hồ ly tinh. Hơn nữa mỗi cử chị hành động của cô ấy còn không đúng chuẩn mực lắm.
Đồng Tuyết Lục cũng không tính là quen thân với đối phương, cô cảm thấy tâm tư của cô ấy quá sâu. Nhưng mà chỉ cần đối phương không có lòng hại người, cho tới bây giờ cô đều lười để ý.
Chỉ là cô không ngờ vậy mà Thôi Nhu Nhu lại trở thành kẻ nằm vùng, đúng là quá bất ngờ.
Thôi Nhu Nhu cười đáp: “Từ trước đến nay cậu luôn rất bình tĩnh, có thể thấy được biểu cảm này trên mặt cậu, đúng là rất hiếm thấy.”
“Sau khi tốt nghiệp, tôi được cục an ninh quốc gia chiêu mộ, sau đó vẫn luôn lăn lộn qua khắp các ngành nghề khác nhau, đóng đủ loại thân phận khác nhau, tìm ra gián điệp lẩn trốn trong quần chúng nhân dân, cho nên không tiện liên lạc với mọi người.”
Đồng Tuyết Lục: “Thế cậu gặp tôi lúc nào vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-736-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-ba-muoi-sau.html.]
Thôi Nhu Nhu: “Bốn năm trước, chính là lần Tưởng Bạch Hủy và Tiền Thái Hân bị bắt. Lần đó tôi cũng tham gia điều tra, chỉ là thân phận của tôi không thể đưa ra ánh sáng c.”
“Vậy bây giờ cậu ở Hương Giang, đã không làm nằm vùng nữa à?”
Thôi Nhu Nhu gật đầu: “Ừ, tôi tự do rồi. Thật ra thì tôi có hai chuyện không hiểu lắm.”
“Cậu nói đi.”
“Một là loại bệnh đó của giáo sư Ôn, cậu thật sự không để ý sao? Xin lỗi, nếu như cậu ngại trả lời vấn đề này thì có thể không trả lời.”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không ngại. Yêu một người không phải là vì người ấy luôn luôn tốt, mà là nếu có một ngày anh ấy không ổn, thì vẫn yêu như lúc ban đầu.”
Thôi Nhu Nhu suy nghĩ một chút, rồi cười khổ: “Chẳng trách cậu lại hạnh phúc như thế, bởi vì không phải tất cả mọi người đều có thể làm được điều này.”
Cô ấy không làm được.
“Thứ hai, tại sao lần đó cậu không đi gặp Tưởng Bạch Hủy? Cậu ta xin gặp cậu rất nhiều lần, cậu đều từ chối, khiến cậu ta tức giận tới mức gần như nổi điên.”
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt: “Tôi cố ý không đi gặp cậu ta.”
Đến cuối cùng Tưởng Bạch Hủy còn muốn kéo cả gia đình cô xuống nước, tại sao cô phải thỏa mãn nguyện vọng trước khi c.h.ế.t của cô ta chứ?
Cô muốn cô ta mang theo sự tiếc nuối và không cam lòng xuống địa ngục!
Hơn nữa, đi gặp thì đã sao? Chưa phải chưa nghe cô ta oán trách, cô cần gì mà phải tự tìm không thoải mái cho mình chứ?
Ở nhà nấu vài món ngon, hay kiếm tiền không thơm hơn sao?
Thôi Nhu Nhu nhìn cô với ánh mắt thưởng thức: “Không hổ là cậu, chiêu này của cậu đúng là lợi hại thật. Đến khi c.h.ế.t Tưởng Bạch Hủy vẫn gọi tên cậu đấy.”
“Phụt ha ha.”
Suýt chút nữa Đồng Tuyết Lục đã cười bò, sau đó cô hỏi một vấn đề: “Đúng rồi, cậu biết tại sao Tiền Thái Hân lại nhằm vào tôi không?”
Thôi Nhu Nhu nhìn cô, thấy lạ hỏi: “Không phải cậu đã đi gặp Tiền Thái Hân rồi sao? Chẳng lẽ cậu không hỏi cô ta à?”
Đồng Tuyết Lục nhún nhún vai: “Hỏi rồi, cô ta không muốn nói, tôi bảo cô ta tôi cũng không quan tâm, cô ta cứ mang theo bí mật ấy xuống địa ngục đi.”
“Phụt ha ha...”
Lần này đến lượt Thôi Nhu Nhu cười phun: “Cậu đúng là ác thật đó, chẳng trách đến khi c.h.ế.t Tiền Thái Hân vẫn mang dáng vẻ giận dữ. Cậu có còn nhớ anh trai của Tiền Thái Hân không?”
Đồng Tuyết Lục lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Anh trai của Tiền Thái Hân? Tôi quen biết anh ta à?”
Thấy dáng vẻ này của cô, Thôi Nhu Nhu thở dài một tiếng: “Chẳng trách Tiền Thái Hân lại hận cậu như thế, thậm chí ngay cả anh trai của cô ấy mà cậu cũng không nhớ.”
“Anh trai của Tiền Thái Hân là một người khuyết tật bẩm sinh, còn bị mắc bệnh trầm cảm. Anh ta là bạn học ở lớp bên cạnh hồi cậu còn học cấp hai. Theo như Tiền Thái Hân nói, anh trai cô ta rất thích cậu, sau khi tỏ tình bị cậu từ chối. Chưa đầy một năm sau, anh trai cô ta đã tự sát.”
Đồng Tuyết Lục lại lần nữa kinh ngạc: “Tôi thật sự không có một chút ấn tượng nào cả.”
Nói xong đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh rất mơ hồ. Hình ảnh trong đầu là một cậu bé trai với sắc mặt tái nhợt, mi thanh mục tú, đưa cho nguyên chủ một bức thư tình, nhưng bị nguyên chủ từ chối.
Nguyên chủ còn mắng anh ta là thằng què, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga.
Nghĩ tới đây, Đồng Tuyết Lục không nhịn được vỗ trán, thì ra là tội nghiệt do nguyên chủ reo rắc.
Giữa hai người vướng mắc một sinh mệnh như vậy, chẳng trách Tiền Thái Hân lại đối đầu với cô khắp nơi, hận không thể khiến cô chết.
Nhưng mà nguyên chủ và người trong cuộc đều không còn sống, Tiền Thái Hân cũng đã c.h.ế.t rồi, chuyện này có giải thích nữa cũng vô ích.
Thôi Nhu Nhu cười nói: “Chắc là do cậu không nhớ nên cô ta mới càng hận cậu hơn. Cô ta hận cậu đã hại c.h.ế.t anh trai cô ta mà vẫn cứ sống vui vẻ thoải mái như thế.”
Đồng Tuyết Lục không biết phải nói sao: “Nhưng mà có một điểm kỳ lạ là, nếu anh trai cô ta c.h.ế.t vì tôi, tại sao lúc mẹ Tiền Thái Hân gặp tôi, bà ấy lại có vẻ như không quen biết tôi nhỉ?”
Thôi Nhu Nhu: “Cha mẹ và thân thích của Tiền Thái Hân đều không biết chuyện này, Tiền Thái Hân biết được là do đọc nhật ký của anh trai cô ta, cũng vì thế mới hận cậu, nhằm vào cậu khắp nơi, chính vì muốn trả thù thay anh trai cô ta.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Nguyên chủ có sai, nhưng không phải nguyên nhân chính dẫn đến việc anh trai Tiền Thái Hân tự sát.
Còn cô lại phải thay nguyên chủ chịu phần tai bay vạ gió này.