Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 730: Ly trà xanh thứ bảy trăm ba mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:34:00
Lượt xem: 72
Nghe thấy tiếng khóc, Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện vội vàng chạy đến tách mấy đứa trẻ ra.
Rất nhanh cha mẹ của hai bé trai cũng chạy đến.
Cũng may đối phương không phải người không phân phải trái, sau khi biết rõ ràng là con nhà mình đánh người trước, thì lập tức xin lỗi.
Thấy đối phương đã xin lỗi, Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện cũng không truy cứu trách nhiệm của đối phương nữa, dù sao hai bé trai thì một đứa bị đ.ấ.m mấy cái, một đứa thì bị cắn chảy m.á.u tay, tính ra bọn họ bị thương tương đối nghiêm trọng hơn.
Đám người đi rồi, Đồng Tuyết Lục lần lượt kiểm tra con trai và con gái, thấy bọn họ không bị thương, lúc này mới yên lòng.
Tiểu Yến Yến chớp đôi mắt to: “Mẹ ơi, chúng con đánh nhau với người ta, có phải mẹ sẽ khấu trừ đồ ăn vặt của chúng con không?”
Đồng Tuyết Lục xoa đầu cậu bé: “Sẽ không, các con làm rất đúng, biết bảo vệ em gái, nhưng mà sau này gặp phải chuyện kiểu này, các con phải chạy đi tìm người lớn, không thể tùy tiện đánh nhau như vậy, đã biết chưa?”
Thấy mẹ không trách móc bọn họ, Tiểu Yến Yến cười cong cong đôi mắt lên: “Biết rồi mẹ, Yến Yến yêu mẹ nhất!”
Tiểu Nhiễm Nhiễm ôm mẹ, ngọt ngào lên tiếng: “Nhiễm Nhiễm cũng yêu mẹ, còn yêu nhiều hơn so với anh trai.”
Tiểu Yến Yến làm mặt quỷ với em gái, hiếm khi không cãi nhau.
Đồng Tuyết Lục hôn hai người bọn họ mỗi đứa một cái: “Mẹ cũng yêu các con.”
Hai anh em ôm mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ đi cọ lại trên, giống như hai chú mèo con, đáng yêu không chịu nổi.
Phương Tĩnh Viện ôm con gái vẫn đang khóc sướt nướt, đau lòng dỗ dành cô bé: “Được rồi, Tiểu Đường Đường đừng khóc nữa, con xem anh chị thương con nhiều như vậy, đều vì bảo vệ con mà đánh nhau.”
Tiểu Đường Đường nấc một cái, hồn nhiên nói: “Mẹ ơi, Đường Đường muốn cảm ơn anh Yến Yến và chị Nhiễm Nhiễm.”
Phương Tĩnh Viện nghe thấy thế, buông con gái ra.
Tiểu Đường Đường bước đôi chân vẫn chưa ổn định đi đến chỗ anh chị: “Chị Nhiễm Nhiễm, cảm ơn chị đã bảo vệ Đường Đường nha, lần sau Đường Đường sẽ mời chị ăn kẹo.”
Tiểu Nhiễm Nhiễm rất có dáng vẻ chị gái, xoa mặt cô bé: “Không cần cảm ơn, Tiểu Đường Đường đừng khóc.”
Tiểu Đường Đường lộ ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu với chị, sau đó hướng qua anh trai: “Anh Yến Yến, cảm ơn anh đã bảo vệ Đường Đường nha, sau này lớn lên Đường Đường sẽ gả cho anh.”
Tiểu Yến Yến: (ΩДΩ).
Tiểu Yến Yến đang chờ mong em gái sẽ mời mình ăn kẹo, không ngờ em gái lại nói ra lời giật gân muốn gả cho mình.
Nhìn đầu to của Tiểu Đường Đường, bởi vì khóc nên mắt có vẻ càng nhỏ hơn, cậu bé mếu miệng, khóc “òa” một tiếng.
“Con không muốn... Con không muốn cưới Tiểu Đường Đường...”
Tiểu Đường Đường không hiểu tại sao anh trai lại khóc đau lòng như vậy, có điều thấy anh khóc, cô bé cũng muốn khóc, vì thế “òa” một tiếng lại khóc theo.
Tiếng khóc lập tức vang lên một mảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-730-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-ba-muoi.html.]
Đồng Tuyết Lục: “...”
Phương Tĩnh Viện: “...”
...
Lúc này, ở căn cứ, ba con gà mờ tình yêu đang ngồi hóng mát trong sân.
Đột nhiên một cơn gió hè thổi qua, thổi bay tóc mái của Chu Diễm.
Hoàng Khải Dân nhìn qua, suýt nữa đã cười chết: “Chu tiêu chảy, cậu bị hói sớm vậy cơ à??”
Chu Diễm vội vàng gạt tóc lại: “Cậu câm miệng đi đồ quạ đen, tóc tôi rất khỏe, cậu bớt nguyền rủa tôi đi!”
Hoàng Khải Dân cười như chó: “Rõ ràng trán cậu đã trọc một mảng rồi, Như Quy, vừa rồi cậu cũng thấy chứ?”
Ôn Như Quy cười không đáp.
Chu Diễm lắc lắc mái tóc, đột nhiên thở dài nói: “Từ sau khi biết Như Quy dùng nhẫn và hoa tươi, còn cả đồng hồ để cầu hôn, vợ tôi đối với tôi muốn bao nhiêu lạnh nhạt có bấy nhiêu lạnh nhạt.”
Hoàng Khải Dân nghe thấy vậy, đột nhiên không cười nổi nữa: “Vợ tôi còn chưa biết chuyện này, cô ấy còn tưởng rằng mọi người cầu hôn đều dùng hai cân thịt lợn như nhau, nhưng cô ấy cũng lạnh nhạt với rồi rất nhiều.”
Cho nên tình yêu rồi sẽ biến mất đúng không QAQ?
Hai người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, sau đó quay đầu nhìn Ôn Như Quy nói: “Như Quy, cậu nói xem, cậu làm thế nào để giữ lửa hôn nhân vậy?”
Trước kia, Ôn Như Quy là người có bạn gái muộn nhất trong ba người bọn họ, kết hôn cũng muộn nhất, là người không có kinh nghiệm nhất. Nhưng sông có khúc, người có lúc, bây giờ Ôn Như Quy và vợ lại là đôi vợ chồng yêu thương ân ái nhất.
Mặc dù công việc của hai người đều rất bận, đã có hai đứa con, nhưng vẫn ân ái ngọt ngào như lúc ban đầu.
Ôn Như Quy được nghỉ, không hề đi đâu khác, chỉ về nhà với vợ con.
Đồng Tuyết Lục có thời gian rảnh sẽ đến căn cứ thăm hỏi Ôn Như Quy, nếu không rảnh, sẽ gửi đồ ngon tự tay mình làm đến.
Tóm lại là khiến người ngoài ao ước muốn chết.
Ôn Như Quy: “Là một người chồng đủ tư cách, ngoại trừ phải chăm sóc vợ, còn phải giao toàn bộ tiền lương cho cô ấy.”
Vân Chi
Chu Diễm và Hoàng Khải Dân nói: “Chúng tôi đều làm được chuyện này.”
Ôn Như Quy: “Tôi còn chưa nói xong, ngoài ra còn phải duy trì hình tượng, các cậu xem các cậu đi, một người hói đầu, một người bụng mỡ, vợ các cậu nhìn thấy dáng vẻ này của các cậu, sao có thể yêu nổi sao?”
Chu Diễmhói đầu: “...”
Hoàng Khải Dân bụng mỡ: “...”
Ôn Như Quy nhớ đến “Đêm động phòng” lần trước, vành tai hơi đỏ lên.
Là đàn ông, việc nên làm là gìn giữ vẻ “Đẹp trai có thể ăn thay cơm” của bản thân.