Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 722: Ly trà xanh thứ bảy trăm hai mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-12 07:31:20
Lượt xem: 49
Lúc Tưởng Bạch Hủy về đến nhà, sắc trời đã tối, lúc về nhìn vị trí của giường lớn hơi thay đổi, nhưng cô ta không hề nghĩ nhiều.
Ngay cả lúc tổng vệ sinh cũng không dễ đẩy giường lớn ra, cô ta rất tin tưởng sẽ không có ai phát hiện ra việc cô ta giấu cá vàng nhỏ trong vách tường bên cạnh giường.
Trước đây cô ta từng phát hiện ra trên bức tường có một lỗ trống, chuyện này ngay cả Lương Thiên Dật cũng không biết.
Không phải cô ta muốn gạt Lương Thiên Dật, mà cô ta chỉ muốn lừa mẹ chồng.
Từ sau khi về nước, mẹ chồng cô ta luôn chỉ tay năm ngón với cuộc sống của bọn họ, coi mình như Từ Hi thái hậu, khiến cô ta cực kỳ phiền lòng.
Cho nên, cô ta không định để mẹ chồng biết đến số tiền này, về sau đợi đến lúc kiếm đủ tiền, một nhà ba người bọn họ sẽ ra nước ngoài định cư, không dẫn theo bà già ấy!
...
Ba ngày sau.
Trên đường từ công ty về đến nhà, lúc đi ngang qua một cái ngõ nhỏ, đột nhiên Tưởng Bạch Hủy bị mấy người đàn ông chạy nhanh ra từ trong ngõ, bịt miệng cô ta lại.
Tưởng Bạch Hủy sợ đến mức ba hồn mất bảy phách, ra sức giãy giụa, nhưng mấy người đàn ông kia càng đè chặt cô ta hơn.
Một chiếc xe nhanh chóng chạy đến, bọn họ nhét Tưởng Bạch Hủy vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng một phút, hơn nữa trời đã khuya, hoàn toàn không có ai phát hiện chuyện bất thường bên này.
Tưởng Bạch Hủy sợ đến mức sắc mặt tái mét, cô ta muốn hỏi những người này là ai, nhưng bọn họ đã dùng băng dính dán miệng cô ta lại, cô ta hoàn toàn không thể lên tiếng.
Xe chạy nửa tiếng đồng hồ rồi dừng lại ở trước một cánh cửa lớn, cô ta nhìn qua cửa xe, ngay sau đó, màu m.á.u trên mặt giống như lập tức bị rút sạch, trắng bệch giống như trang giấy.
Cục An ninh Quốc gia!!!
Trước đó, cô ta còn tưởng rằng là lưu manh hoặc là tổ chức tội phạm thấy việc kinh doanh của công ty cô và Tiền Thái Hân phát đạt, cho nên muốn bắt cóc cô ta, dùng chuyện này để tống tiền.
Cô ta không ngờ bọn họ lại là người của Cục An ninh Quốc gia!
Cô ta c.h.ế.t chắc rồi, chắc chắn là việc bọn họ làm đã bị phát hiện!
Làm gián điệp sẽ bị xử phạt như thế nào, hình như là... Sẽ bị xử bắn!
Sức lực toàn thân Tưởng Bạch Hủy giống như bị rút hết, cô ta bị lôi xuống xe, sau đó bị dẫn vào phòng thẩm vấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-722-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-hai-muoi-hai.html.]
Vân Chi
Trong phòng thẩm vấn có mấy người đàn ông cao lớn, bên ngoài còn có rất nhiều người canh gác, tầng tầng kiểm soát, một cô gái nhỏ như cô ta đừng nghĩ đến chuyện trốn được.
Tưởng Bạch Hủy ngồi co quắp trên ghế như cá chết, hàm răng trên dưới run lập cập.
Trong đám đàn ông đó có một người trung niên mặc quần áo màu đen, lạnh lùng quát: “Tưởng Bạch Hủy, cô có biết tiết lộ cơ mật của quốc gia sẽ bị xử b.ắ.n không?”
Tưởng Bạch Hủy bị dọa sợ, trái tim run lên, suýt chút nữa đã tè ra quần.
Nhưng không biết cô ta lấy can đảm từ đâu ra, đột nhiên ngồi thẳng người, lắc đầu nói: “Tôi biết, nhưng tôi chưa từng làm, các anh đừng vu oan cho người tốt!”
“Vu oan cho người tốt?” Phó cục Trịnh lạnh lùng nhìn cô ta: “Vậy cô giải thích xem, cô lấy đâu ra số cá nhỏ bằng vàng này?”
Phó cục Trịnh lấy hòm cá vàng nhỏ đổ xuống trước mặt cô ta.
Nhìn thấy cá vàng nhỏ, khóe mắt Tưởng Bạch Hủy như sắp nứt ra, nhưng vẫn khăng khăng không thừa nhận: “Tôi không biết các anh đang nói gì, tóm lại, tôi không làm chuyện gì có lỗi với quốc gia cả!”
“Đây là mẹ chồng cô lấy ra từ vách tường bên cạnh giường lớn trong nhà, vải nhung bọc phía trên là được cắt ra từ quần áo của cô mua từ nước ngoài về, cô còn muốn tiếp tục nói dối sao?”
Một đống bằng chứng được đưa ra, nhưng Tưởng Bạch Hủy vẫn cắn răng không thừa nhận.
Cùng lúc đó, Lương Thiên Dật ở căn cứ cũng đã bị bắt lại.
Giống như Tưởng Bạch Hủy, anh ta khăng khăng không thừa nhận mình làm chuyện có lỗi với quốc gia.
Có điều, khác với Tưởng Bạch Hủy, sắc mặt anh ta cực kỳ bình tĩnh: “Tôi chỉ là nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường, Đông Phong – 5 là hạng mục đã được lên kế hoạch từ mười năm trước, sau khi về nước tôi cũng không tham gia vào hạng mục này, thử hỏi làm sao tôi có thể tiết lộ được bí mật?”
“Vậy anh giải thích như thế nào về chuyện đột nhiên trong tay mẹ chồng anh có mười con cá nhỏ bằng vàng, dựa vào lời khai của mẹ anh, số cá vàng nhỏ này đều là do vợ anh Tưởng Bạch Hủy cất giấu?”
“Tôi không biết, đa số thời gian tôi đều ở trong căn cứ, tôi cũng không biết rõ trong nhà đã xảy ra chuyện gì.”
Tâm tư của Lương Thiên Dật rất kín đáo, tư duy logic có lý lẽ, hoàn toàn không tìm thấy sơ hở.
Hơn nữa, đúng như anh ta nói, anh ta cũng không phải nhân viên nghiên cứu và phát triển nòng cốt của tên lửa đạn đạo Đông Phong – 5, anh ta không có tư liệu tuyệt mật.
Điều này chứng minh hoặc là không phải anh ta tiết lộ ra ngoài, hoặc là trên anh ta còn có người khác.
Người của tổ điều tra chuyên án của Cục An ninh Quốc gia nhất trí cho rằng là vế sau, nhưng mà hai vợ chồng Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Hủy không thừa nhận, trên tay bọn họ cũng không có bằng chứng khác, không có cách nào gán tội cho bọn họ được.
Quan trọng hơn là nếu tiếp tục kéo dài, gián điệp liên hệ với bọn họ sẽ phát hiện ra bọn họ biến mất, chắc chắn đối phương sẽ chạy trốn.