Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 715: Ly trà xanh thứ bảy trăm mười lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:27:52
Lượt xem: 62
“Cái gì mà tha thứ hay không tha thứ, cậu đã làm chuyện gì có lỗi với tôi đâu, phải rồi, sao cậu lại hợp tác kinh doanh với Tiền Thái Hân thế?”
Tưởng Bạch Hủy thấy cô không tiếp chiêu, nụ cười trên khóe môi hơi cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại”: “Tháng trước, tôi gặp Tiền Thái Hân ở trung tâm thương mại, cô ấy chủ động chào hỏi tôi, còn nói chuyện muốn xin lỗi cậu với tôi, tôi cảm thấy cô ấy không còn đáng ghét như lúc còn đi học nữa.”
“Lúc ấy, tôi không còn mặt mũi gặp các cậu, Thiên Dật lại suốt ngày ở căn cứ, bên cạnh tôi không có ai nói chuyện cùng, đúng lúc gặp được Tiền Thái Hân, chỉ tùy tiện tán dóc với cô ấy vài câu, không ngờ vừa nói chuyện mới phát hiện ra cô ấy đã thay đổi rất nhiều.”
“Sau khi tốt nghiệp cô ấy đã đi du học tự túc, cô ấy nói sau khi chứng kiến thế giới bên ngoài, mới biết tầm nhìn hạn hẹp trước kia của bản thân buồn cười cỡ nào, cô ấy còn nói người cô ấy muốn xin lỗi nhất chính là cậu, sau đó cô ấy lại nói chuyện khởi nghiệp với tôi, cậu còn nhớ rõ không? Trước đây, tôi từng nhắc đến chuyện muốn kinh doanh mỹ phẩm với cậu, sau khi nói chuyện với nhau tôi mới phát hiện ra tôi và cô ấy đều có chung ý nghĩ.”
“Sau đó, cô ấy hỏi tôi có muốn khởi nghiệp cùng cô ấy hay không, tôi rất muốn có được sự nghiệp riêng của mình như cậu nên đã đồng ý, chưa hỏi qua sự đồng ý của cô đã hợp tác với Hân Hân rồi, Tuyết Lục, tôi rất xin lỗi cậu!”
Đến rồi đến rồi, cảm giác khó chịu ấy lại đến nữa rồi.
Tưởng Bạch Hủy xin lỗi cô, giải thích tường tận quá trình với cô, bày tỏ vui mừng trước kết quả đã đạt được.
Cô ta hợp tác với Tiền Thái Hân, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thiên hạ đều vì lợi mà tụ lại với nhau; Thiên hạ đều vì lợi mà tan đàn xẻ nghé, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, sau khi ra xã hội coi trọng lợi ích hơn cũng là chuyện rất bình thường.
Vân Chi
Nhưng mà điều khiến cô cảm thấy khó chịu chính là, Tưởng Bạch Hủy dè dặt xin lỗi cô vì chuyện hợp tác với Tiền Thái Hân, như vậy thì hơi quá.
Tưởng Bạch Hủy hạ bản thân xuống thấp, giống như đang muốn dốc hết tâm trí lấy lòng cô.
Chuyện rất kỳ lạ.
Có điều Đồng Tuyết Lục không biểu hiện ra ngoài mặt: “Cậu có lỗi gì đâu mà xin lỗi tôi, gây dựng sự nghiệp là chuyện tốt, có điều chung vốn phải chú ý, ngay cả anh em ruột thịt hợp tác kinh doanh với nhau, vẫn có thể nảy sinh mâu thuẫn.”
Nghe thấy cô nói như vậy, biểu cảm trên mặt Tưởng Bạch Hủy như sống lại: “Tôi hiểu mà, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, tôi sẽ cẩn thận. Hu hu hu tôi cảm động quá, Tuyết Lục, cậu vẫn rất quan tâm đến tôi...”
Đồng Tuyết Lục: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-715-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-muoi-lam.html.]
Lần gặp gỡ này, ngoại trừ cảm giác khó chịu ra, tóm lại bầu không khí vẫn không tệ lắm.
Tưởng Bạch Hủy giống như đã biến trở về dáng vẻ khi còn học Đại học, sáng sủa hài hước, tùy tiện nói mấy câu đã chọc Phương Tĩnh Viện cười ha ha rồi.
Sau đó, dường như quan hệ của ba người đã trở lại như trước kia.
Có điều, công việc của Đồng Tuyết Lục rất bận rộn, hơn nữa Tưởng Bạch Hủy cũng sắp sinh, ba người vẫn không thể gặp mặt thường xuyên.
Sau một vài trận tuyết rơi, đã đến Tết âm lịch năm 1985.
Ban đầu Tiêu Gia Minh nói Tết âm lịch sẽ không về, Tư lệnh Tiêu còn vì việc này mà cằn nhằn mấy ngày.
Nhưng hôm nay, đúng tối đêm giao thừa, đột nhiên cậu lại xuất hiện trước cửa nhà.
Nhìn thấy cậu chủ nhỏ đã nửa năm không gặp, Bánh Trung Thu và Bánh Bao Chảy vui mừng đến mức không ngừng nhào lên người cậu.
Trái lại, con mèo vàng Lục Quy rất bình tình, chỉ mở cặp to mắt nhìn Tiêu Gia Minh, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Lục Quy có thể ăn có thể ngủ, bây giờ đã nặng hơn mười cân rồi, mèo vàng rất nặng, lời này đúng là cấm có sai.
Thấy cháu trai về, Tư lệnh Tiêu vui mừng hoàn toàn không kém Bánh Trung Thu và Bánh Bao Chảy, liên tục vỗ vai cậu nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Sau đó liên tục hỏi cậu ấy đã ăn cơm chưa, bên ngoài có lạnh hay không, có muốn tắm hay không, hoàn toàn biến thành một ông già đáng yêu hay lải nhải.
Tiêu Gia Minh vẫn kiên nhân như trước kia, không hề bực mình: “Ông nội đừng vội, cháu ăn rồi, cháu qua chào chị gái một tiếng, sau đó sẽ về tắm rửa.”
Tư lệnh Tiêu gật đầu: “Phải rồi, đi đi.”
Tiêu Gia Minh mang theo đặc sản mua từ Thâm Thị, và cả quần áo, đồ chơi, sách giáo khoa cho hai anh em song sinh, đi sang nhà cách vách.
Vừa rồi Đồng Tuyết Lục cũng đã nghe thấy tiếng động truyền đến từ nhà bên cạnh, nhưng mà cô không ngờ là Tiêu Gia Minh đã quay về: “Không phải em nói không rảnh về nhà sao?”