Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 713: Ly trà xanh thứ bảy trăm mười ba
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:27:27
Lượt xem: 83
Ra khỏi chỗ bán nhà đã là giữa trưa, Đồng Tuyết Lục đang định nói tìm một nơi để ăn cơm, thì trông thấy ánh mắt của Phương Tĩnh Viện nhìn thẳng về phía trước.
Cô nhìn theo, lập tức trông thấy Tưởng Bạch Hủy bước xuống từ một chiếc xe hơi Santana màu đỏ, bụng lớn như quả dưa hấu, xem ra cũng sắp sinh rồi.
Sau khi cô ta xuống xe, còn một cô gái đang tuổi xuân khác bước xuống từ cửa xe bên kia.
Cô gái đó mặc áo bành tô màu nâu, dưới chân đi giày màu đen, tóc uốn gợn sóng, cực kỳ thời thượng.
Khi cô ta quay đầu lại, Đồng Tuyết Lục nhẹ nhàng nhíu mày.
Là Tiền Thái Hân.
Phương Tĩnh Viện cũng đã nhận ra người kia là Tiền Thái Hân, nhướng mày lên: “Sao Bạch Hủy lại ở cùng với người phụ nữ kia thế?”
Là bạn thân nhất của Đồng Tuyết Lục, tất nhiên Phương Tĩnh Viện biết chuyện Tiền Thái Hân từng làm với cô, bởi vậy cô ấy rất không thích người tên Tiền Thái Hân này.
Đồng Tuyết Lục không lên tiếng, ánh mắt dừng trên người Tưởng Bạch Hủy.
Từ sau lần trước, cô và Tưởng Bạch Hủy đã không gặp mặt nhau mấy tháng rồi.
Lần này vừa thấy, ngoại trừ bụng lớn hơn rất nhiều ra, dường như cách ăn mặc của Tưởng Bạch Hủy cũng không giống trước kia.
Một khoảng thời gian sau khi mới về nước, cách ăn mặc của Tưởng Bạch Hủy rất thời thượng, có điều rất nhanh đã nhập gia tùy tục, không còn mặc những bộ quần áo hở rốn nữa.
Sau đó, bụng dần dần lớn hơn, cách ăn mặc càng lúc càng tùy tiện, nhưng lúc này, cách ăn mặc của Tưởng Bạch Hủy lại thật sự rất cao quý.
Trên người cô ta mặc áo khoác da chồn, cổ quàng khăn lông cừu, trên tay đeo bao tay bằng da chồn, dưới chân đi giày da đế thấp, bộ trang phục này không tới một ngàn cũng hơn mấy trăm.
Mặc dù tiền lương của nhân viên nghiên cứu khoa học không tính là thấp, nhưng với cách chi tiêu kiểu này, hoàn toàn không thể chống đỡ được bao lâu.
Ngay lúc bọn họ nhìn đối phương, Tưởng Bạch Hủy cũng nhìn qua phía bên này.
Cô ta hơi giật mình, sau đó trên mặt lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Tuyết Lục, Tĩnh Viện, sao các cậu lại ở chỗ này?”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Chúng tôi qua bên này dạo phố mua quần áo, nhưng mà không mua được món nào phù hợp.”
Đưa tay không đánh người mặt cười, huống chi trước đó ngoại trừ vài câu nói châm chọc ra, Tưởng Bạch Hủy chưa hề làm chuyện gì có lỗi với cô.
Có điều cô không định nói chuyện mình mới mua nhà và cửa hàng, chuyện tiền tài không nên lộ ra ngoài, trong bất cứ thời đại nào cũng luôn đúng.
Phương Tĩnh Viện nghe vậy thì nhìn Đồng Tuyết Lục, cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, sắp đến Tết rồi, chúng tôi đến đây mua quần áo mới.”
Tưởng Bạch Hủy đỡ bụng lớn đi tới: “Với dáng người bên ngoài của hai cậu, ngay cả tùy tiện khoác miếng vải bố lên người cũng rất đẹp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-713-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-muoi-ba.html.]
Chậc chậc!
Dáng vẻ gặp người là khen ngợi của Tưởng Bạch Hủy bây giờ, khiến Đồng Tuyết Lục nhớ tới lúc cô ta đang học đại học.
Đi cùng với Tưởng Bạch Hủy đến đây, còn có Tiền Thái Hân.
Tiền Thái Hân đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Đồng Tuyết Lục nói: “Bạn học Đồng, đã lâu không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như trước nhỉ.”
Đồng Tuyết Lục tỉnh bơ nói: “Cảm ơn, cậu cũng vẫn thu hút ánh mắt của mọi người như trước.”
“Bạn học Đồng, thật ra tôi vẫn luôn muốn nói với cậu một câu xin lỗi, lúc học Đại học, tư tưởng của tôi có chút hạn hẹp, bởi vì cậu ưu tú hơn nên đã ghen tỵ với cậu, còn không nhịn được làm một số chuyện đến bây giờ khi nói ra tôi vẫn xấu hổ. Cho dù cậu có tha thứ cho tôi hay không, tôi vẫn muốn nghiêm túc nói với cậu một câu xin lỗi!”
Nói xong, cô ta lùi về phía sau một bước, cúi đầu thật thấp trước Đồng Tuyết Lục.
Đúng là sống lâu thì việc gì cũng thấy.
Đồng Tuyết Lục hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày, Tiền Thái Hân chủ động xin lỗi cô, hơn nữa còn là ở nơi đông người.
Phải biết rằng trước kia Tiền Thái Hân rất sĩ diện, đừng nói xin lỗi cô trước mặt mọi người, ngay cả thừa nhận sai lầm của bản thân, cô ta cũng sẽ không.
Nhưng mà không hiểu sao trong lòng Đồng Tuyết Lục vẫn có một cảm giác không thoải mái.
Cô bình tĩnh mỉm cười: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”
Nhưng tha thứ hay không lại là chuyện khác.
Tiền Thái Hân cũng không phải người ngu dốt, lập tức đã nghe hiểu.
“Cảm ơn cậu, tôi muốn nói câu xin lỗi này với cậu từ rất lâu rồi, nhưng mãi vẫn không có cơ hội.”
Nếu đổi lại là Tiền Thái Hân trước kia, chắc chắn cô ta sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng lúc này, trên mặt cô ta lại không nhìn ra chút tức giận nào.
“Mãi cho đến tháng trước, tôi và Bạch Hủy cùng nhau hợp tác kinh doanh, nghe cô ấy nhắc đến cậu, tôi mới hạ quyết tâm xin lỗi, không ngờ hôm nay lại gặp được cậu ở đây, hy vọng cậu đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa giữa cậu và Bạch Hủy.”
Đồng Tuyết Lục từ chối cho ý kiến.
Tiền Thái Hân cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi còn có chuyện phải làm, tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô ta quay đầu đi về phía chiếc Santana, xoay người ngồi vào trong xe, sau đó vẫy vẫy tay với bọn họ rồi lái xe đi.
Vân Chi
Chờ xe đi xa, Tưởng Bạch Hủy mới xoa bụng nói: “Bây giờ cũng giữa trưa rồi, tôi mời các cậu một bữa nhé, nói ra thì, tôi trở về từ Đức lâu như vậy rồi, vẫn chưa mời các cậu ăn cơm lần nào!”
Vẫn là câu nói kia, giơ tay không đánh kẻ mặt cười.
Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện gật đầu đồng ý, ba người tìm một nhà hàng rồi đi vào.