Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 710: Ly trà xanh thứ bảy trăm mười
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:26:43
Lượt xem: 38
Ôn Như Quy đi thẳng đến nhà vệ sinh, có điều còn chưa vào nhà vệ sinh, đã trông thấy Chu Diễm đang ngồi ngoài hành lang, một bên má đỏ bừng, hai mắt nhắm lại, không biết là đang ngủ hay đã ngất xỉu rồi.
Ôn Như Quy hoảng sợ, bước tới khẽ đẩy anh ta: “Chu Diễm, cậu không sao chứ?”
Đẩy vài cái, Chu Diễm mới tỉnh lại, nhìn thấy Ôn Như Quy thì lập tức ấm ức nói: “Như Quy, cậu nói xem sao con gái bây giờ lại hung dữ như vậy, tôi muốn vào nhà vệ sinh mà các cô ấy không cho tôi vào, còn tát tôi một cái rồi mắng tôi là lưu manh nữa!”
Ôn Như Quy vừa nghe đã đoán được chắc là anh ta đi nhầm nhà vệ sinh, có điều lúc này, anh chỉ quan tâm đến vợ mình đang ở chỗ nào thôi: “Cậu có trông thấy Tuyết Lục không?”
Chu Diễm gãi gãi mũi, chỉ tay về phía nhà vệ sinh nam: “Đồng chí Đồng vào trong đó rồi, vốn dĩ cô ấy định vào nhà vệ sinh nam, may mà được tôi nhắc nhở!”
Ôn Như Quy: “...”
Anh gọi một nhân viên phục vụ tới, bảo đối phương dẫn Chu Diễm về phòng, sau đó lại đi vào nhà vệ sinh.
Ngay lúc anh định vào nhà vệ sinh, một người đàn ông say khướt từ bên trong nghiêng ngả ra khỏi phòng.
Thấy Ôn Như Quy muốn vào, còn tốt bụng nhắc nhở: “Đồng chí, đừng gõ cửa phòng thứ nhất, đồng chí bên trong bị táo bón, ngồi hơn nửa tiếng vẫn chưa ra được, còn thảm hơn cả tôi nữa.”
Ôn Như Quy: “...”
Đồng Tuyết Lục ngồi xổm đến mức hai chân tê rần: QAQ.
Đồng Tuyết Lục quyết định không nhịn nữa, mất mặt thì mất mặt đi, lát nữa cô sẽ che mặt chạy ra ngoài, chắc là có thể giữ được chút mặt mũi.
Nhưng đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc” từ bên ngoài truyền đến.
Cả người Đồng Tuyết Lục chấn động: Đồng chí, anh đã nói là táo bón rồi, còn gõ cửa làm gì nữa?
Đồng Tuyết Lục hạ quyết tâm tiếp tục không lên tiếng.
Không khí tĩnh lặng vài giây, bên ngoài lại truyền đến giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Là anh.”
Nghe thấy giọng nói này, suýt chút nữa Đồng Tuyết Lục đã cảm động nước mắt đầm đìa: “Như Quy, là anh sao?”
Ôn Như Quy: “Là anh, mau ra đây đi, bây giờ bên ngoài không có ai.”
Đồng Tuyết Lục vội vàng mở cửa, sau đó khập khiễng ra ngoài.
Ánh mắt của Ôn Như Quy dừng trên đôi giày cao gót của cô, lông mày nhíu lại: “Bị trẹo chân à?”
Đồng Tuyết Lục đỏ mặt lắc đầu: “Không phải, ngồi xổm lâu quá, chân tê rần rồi.”
Ôn Như Quy: “...”
Ngay sau đó, không đợi Đồng Tuyết Lục nói tiếp, anh đã giơ hai tay ra, bế bổng cả người cô lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-710-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-muoi.html.]
Đồng Tuyết Lục hoảng sợ, khẽ kêu một tiếng rồi ôm lấy cổ anh theo phản xạ, sau đó dứt khoát vùi mặt vào n.g.ự.c anh.
Không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Không biết là Ôn Như Quy bảo người ta đi hết trước, hay là vận may của cô tốt, một đường ra khỏi nhà vệ sinh không gặp phải bất cứ ai.
Ôn Như Quy không ôm cô về phòng, mà đi thẳng đến văn phòng của cô trong nhà hàng.
Vào văn phòng, anh đặt cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó vươn tay ra xoa chân cho cô: “Còn tê nữa không?”
Đồng Tuyết Lục nhỏ giọng rên một tiếng: “Vẫn hơi tê, anh đừng xoa nữa.”
Nhưng Ôn Như Quy không nghe lời cô, ngón tay thon dài xoa đi xoa lại trên chân cô, thỉnh thoảng còn vỗ mấy cái.
Bị xoa đi nắn lại như vậy, cảm giác tê ngứa khỏi phải nói.
Cũng may qua một lúc lâu, cuối cùng chân cũng không tê nữa.
Ôn Như Quy buông ra, sau đó khẽ nhéo gương mặt như thoa son của cô: “Sao em lại chạy đến nhà vệ sinh nam thế?”
Nhắc đến việc này, Đồng Tuyết Lục lại tức giận: “Còn không phải do tên khốn kiếp Chu Diễm kia sao!”
Nói xong, cô đảo mắt, ghé qua hôn lên môi mỏng của anh, thấp giọng nói: “Việc này trời biết đất biết, anh biết em biết, phu quân cảm thấy thế nào?”
Mùi hương quen thuộc của cô thoang thoảng nơi đầu mũi, vô cùng quyến rũ.
Ôn Như Quy cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy: “Phu nhân làm vậy là muốn hối lộ vi phu sao?”
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt nhìn anh, ném qua một ánh mắt quyến rũ: “Vậy phu quân có nhận hối lộ không?”
“Nhận, nhưng mà vi phu cảm thấy tiền hối lộ hơi ít, phu nhân thì sao?”
Lúc nói lời này, biểu cảm trên mặt anh rất đứng đắn, hoàn toàn không nhìn ra vị giáo sư trước mặt đang muốn được voi đòi tiên.
Nếu như để người khác nghe thấy lời, chỉ sợ sẽ ngạc nhiên đến mức cằm sẽ rơi xuống đất.
Ánh mắt của Đồng Tuyết Lục đảo qua lỗ tai đỏ ừng của anh, đôi môi đỏ mọng cong lên, ghé qua tai anh nói nhỏ hai câu.
Sau đó lập tức trông thấy lỗ tai của Ôn Như Quy càng đỏ hơn, cô không nhịn được cúi đầu vùi mặt vào cổ anh mỉm cười.
Vân Chi
Tay Ôn Như Quy ôm eo nhỏ của cô, giọng điệu trầm thấp khàn khàn: “Một lời đã định, vi quân đồng ý sẽ giữ bí mật giúp phu nhân.”
Thấy dáng vẻ này của anh, Đồng Tuyết Lục lại không nhịn được nở nụ cười.
Bởi vì trong phòng còn có một đám người đang chờ bọn họ, bọn họ không dám ngồi lại văn phòng quá lâu.
Đồng Tuyết Lục rửa mặt xong, đã tỉnh táo hơn không ít, sau đó hai người cùng nhau quay về phòng.