Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 709: Ly trà xanh thứ bảy trăm linh chín
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:26:31
Lượt xem: 33
Nhà vệ sinh của nhà hàng Trà Xanh không dám nói là được xây tốt nhất cả nước, nhưng rất có tiếng ở Kinh Thị, thậm chí còn nổi tiếng hơn cả nhà hàng.
Sàn nhà vệ sinh cũng được lát đá cẩm thạch, sạch sẽ sáng bóng đến mức gần như có thể soi gương, vào trong không hề ngửi thấy chút mùi lạ nào, ngược lại còn có mùi đàn hương bay ra từ chiếc hộp nhỏ bên cạnh.
Trong nhà vệ sinh không có ai, Đồng Tuyết Lục đẩy cửa phòng đầu tiên ra, vội vàng vào trong giải quyết nỗi buồn.
Một lát sau, lúc cô đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nghe thấy giọng nói của hai người đàn ông từ bên ngoài truyền đến.
“Nhà vệ sinh của nhà hàng Trà Xanh này đúng là trăm nghe không bằng một thấy, không hề có một chút mùi hôi nào.”
“Đúng đó, chỉ riêng nhà vệ sinh này thôi, có đắt mấy tôi cũng bằng lòng đến đây.”
Đồng Tuyết Lục ở bên trong: ??
Bên này là nhà vệ sinh nữ, sao lại có giọng nói của đàn ông?
Cô cảm thấy có thể là mình nghe nhầm rồi, vì thế lắc lắc đầu, ngay sau đó, lại nghe thấy tiếng đàn ông đi tiểu từ bên ngoài truyền đến.
Âm thanh cực kỳ rõ ràng, cũng nhắc nhở Đồng Tuyết Lục, cô không nghe nhầm.
“...”
Chẳng lẽ cô vào nhầm nhà vệ sinh rồi?
Đồ chó Chu Diễm!
Vốn dĩ cô định vào nhà vệ sinh đối diện, nhưng mà tên đó nói cô vào nhầm rồi, cô mới đi sang bên này.
Chính anh ta vào nhầm nhà vệ sinh nữ, còn hãm hại cô, muốn đánh cho anh ta một trận quá!
Vất vả lắm mới đợi đến lúc hai người đàn ông kia đi khỏi, Đồng Tuyết Lục thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang định lén lút, cẩn thận đẩy cửa ra ngoài.
Đúng lúc ấy, cô lại nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch từ bên ngoài truyền đến, nghe tiếng động có vẻ như không ít người.
Đồng Tuyết Lục: “...”
Quả nhiên, chỉ một lát sau, một đám đàn ông ôm vai bá cổ cùng vào nhà vệ sinh, có một hai người còn quát lớn, liên tục gõ cửa phòng Đồng Tuyết Lục đang ngồi trong.
“Đồng chí, cậu có được không đó? Cậu ở bên trong lâu lắm rồi, có phải bị táo bón không?”
“Ha ha ha, tôi thấy chắc là rơi xuống hố rồi.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Đồ! Chó! Chu! Diễm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-709-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-linh-chin.html.]
Từ lúc xuyên sách đến bây giờ, Đồng Tuyết Lục chưa từng xấu hổ như vậy, tất cả chuyện này đều là do tên ngu ngốc Chu Diễm kia ban tặng.
Chuyện gay go hơn còn ở phía sau.
Mặc dù các loại thiết bị của nhà vệ sinh được lắp đặt rất tốt, nhưng nhiều người vào như vậy, mùi hương lập tức trở nên cực kỳ “Quyến rũ”.
Đồng Tuyết Lục bịt mũi, suýt chút nữa đã rớt nước mắt.
Ba phút trôi qua.
Năm phút trôi qua.
Hình như người đàn ông gõ cửa kia thật sự bị táo bón, ngồi xổm ở cách vách đã lâu, không những sinh ra mùi lạ, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh kỳ quái.
Khiến... Khiến người ta rất muốn sụp đổ.
Đồng Tuyết Lục rất muốn liều mạng lao ra ngoài, nhưng với tư cách là bà chủ của nhà hàng Trà Xanh, nếu cô thực sự ra ngoài như vậy, sau này thanh danh của cô sẽ dính cùng một chỗ với nhà vệ sinh.
Ôn Như Quy dỗ dành con gái xong, còn đồng ý với cô bé đêm nay về nhà sẽ kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe, lúc này mới khiến Tiểu Nhiễm Nhiễm không uống nước ngọt nữa.
Sau khi đối phó với con gái xong, anh quay lại, ánh mắt đảo qua khắp phòng một lần, nhưng không phát hiện bóng dáng của Đồng Tuyết Lục.
Anh đang chuẩn bị ra ngoài tìm vợ mình, nhưng vừa xoay người suýt chút nữa đã đ.â.m phải Tưởng Bạch Hủy đang đứng sau lưng.
Anh nhướng mày: “Đồng chí Tưởng, cô không sao chứ?”
Tưởng Bạch Hủy cười lắc đầu: “Tôi không sao, giáo sư Ôn đang tìm Tuyết Lục à? Tôi thấy cô ấy đi vệ sinh đã lâu, bây giờ vẫn chưa quay lại, tôi rất lo cho cô ấy, đang định ra ngoài tìm. Có phải giáo sư Ôn cũng muốn ra ngoài tìm người không, hay là chúng ta cùng đi tìm nhé?”
Ánh mắt Ôn Như Quy đảo qua nụ cười của cô ta: “Không cần, tôi tự đi tìm là được rồi, cô là khách, lại là phụ nữ có thai, cô ở trong này nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, không đợi Tưởng Bạch Hủy trả lời, anh đã cất bước ra khỏi phòng.
Tưởng Bạch Hủy nhìn theo bóng lưng cao lớn rắn rỏi của anh, vô thức khẽ cắn môi dưới.
Vân Chi
Cảnh tượng này vừa khéo rơi vào tầm mắt của Phương Tĩnh Viện, cô ấy nhíu mày lại.
Tiêu Thừa Bình ôm con gái đã ngủ, nhìn theo phương hướng của cô ấy, khó hiểu hỏi: “Em đang nhìn gì đó?”
Phương Tĩnh Viện lắc đầu: “Không nhìn gì cả, Tiểu Đường Đường ngủ rồi, đợi Tuyết Lục quay lại, chúng ta nói một tiếng với cô ấy rồi về thôi.”
Tiêu Thừa Bình đồng ý, nhặt giày con gái làm rơi bỏ vào trong túi áo.
Động tác cực kỳ tự nhiên, có thể thấy bình thường đã làm vậy không ít lần.