Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 705: Ly trà xanh thứ bảy trăm linh năm

Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:22:46
Lượt xem: 75

 

Đồng Tuyết Lục sững sờ, ngơ ngác một luc lâu mới hoàn hồn lại: “Anh nói thật chứ?”

Đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy nhìn cô: “Ừ.”

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên, nghiêng người qua hôn lên cánh môi anh một cái: “Chồng em giỏi quá!”

Cô thật sự không ngờ anh lại có thể thăng lên vị trí phó viện trưởng nhanh như thế, hơn nữa còn là phó viện trưởng của viện nghiên cứu số một. Đây là sự khẳng định lớn nhất của căn cứ và lãnh đạo dành cho anh.

Lần trước Tưởng Bạch Hủy chê bai Ôn Như Quy ngay trước mặt cô, trong lòng cô rất không vui.

Người đàn ông của cô chỉ mình cô có thể nói, những người khác muốn chê anh, còn phải xem xem cô có cho phép không đã!

Ôn Như Quy nhìn cô, tình cảm trong đáy mắt gần như sắp tràn ra, cánh môi lại lần nữa dán lên: “Cảm ơn em.”

Anh có thể có được thành tựu ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của cô được.

Ban đầu lúc anh phát bệnh, nếu như không phải có cô săn sóc không rời, hiện giờ có khi anh đã trở thành một kẻ điên rồi.

Nói xong anh lại nghiêng người qua lần nữa, cánh môi hai người dán chặt, đầu lưỡi quấn lấy nhau.

Nhiệt độ trong phòng làm việc dần dần nóng lên.

Hai người triền miên trong phòng làm việc một lúc lâu mới thu dọn đồ đạc về nhà.

Thời gian trao thưởng vào ngày mùng một tháng sau, cũng chính là nửa tháng nữa. Sau khi thương lượng, hai nhà Ôn Tiêu quyết định chờ sau khi trao thưởng rồi mới mời bạn bè thân thích tới chúc mừng.

Nhưng mà tối hôm đó người nhà đã làm một bàn thức ăn ngon để ăn mừng một phen trước.

Ông Ôn vui sướng đến mức chòm râu rung lên, len lén lau nước mắt vài lần.

Nhưng mà khi đối diện với tư lệnh Tiêu, ông lập tức kiêu ngạo như một vị tướng quân thắng trận.

Ông ưỡn n.g.ự.c như con gà trống, toét miệng cười nói: “Cháu trai tôi ưu tú vậy đấy, chủ yếu là vì giống tôi.”

Tư lệnh Tiêu: “...”

Đây không phải là câu lần trước ông nói à?

Lần này lại bị lão bảo thủ này ném trả y như đúc, thú vị lắm sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-705-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-linh-nam.html.]

Ông Ôn cảm thấy rất thú vị: “Như Quy thành công chứng tỏ tôi giáo dục thành công, cho nên bắt đầu từ hôm nay, chuyện dạy dỗ cặp sinh đôi cứ giao toàn quyền cho tôi phụ trách.”

Ánh mắt tư lệnh Tiêu lập tức trừng như chuông đồng: “Lão bảo thủ ông nói thế không thấy mất mặt à? Ông xem lại xem. Như Quy ưu tú, không sai, nhưng chẳng lẽ cháu trai và cháu gái tôi không ưu tú sao? Bốn đứa cháu trai cháu gái của tôi, tùy tiện nhóp ra một đứa ra cũng không thua kém chút nào!”

Đồng Tuyết Lục thì khỏi cần nói, tiếng Anh lưu loát, nấu ăn ngon, người đẹp tâm thiện, kiếm tiền giỏi bậc nhất.

Vân Chi

Tiêu Gia Minh là sinh viên giỏi của Thanh Đại, thành tích đứng nhất toàn khoa trong bốn năm, giáo viên giáo sư trong khoa tranh nhau muốn bồi dưỡng cậu. Nhưng cậu ại từ chối, tốt nghiệp xong lập tức tới Thâm Thị gây dựng sự nghiệp.

Đồng Gia Tín cũng là học sinh ưu tú của đại học Hàng không không quân, trong các bài khảo sát sức khỏe đều đứng trước ba, tài năng hội họa còn đẹp hơn cả những nhà thiết kế chuyên nghiệp, tiền đồ tươi sáng rộng mở.

Tiêu Miên Miên, chưa tới tám tuổi đã nổi tiếng khắp trời nam đất bắc, là ngôi sao nhí nổi tiếng nhất cả nước, tiếng hát còn êm tai hơn cả chim vàng oanh, đĩa nhạc không đủ hàng để bán, tương lai vô cùng rực rỡ.

Cháu trai cháu gái ông có đứa nào thua kém Ôn Như Quy?

Ông Ôn cười khà khà: “Bây giờ Tuyết Lục là cháu dâu nhà họ Ôn chúng tôi rồi, là người nhà họ Ôn chúng tôi...”

“Có cái con khỉ ấy! Tư tưởng của ông là tư tưởng phong kiến!” Tư lệnh Tiêu không phục: “Tuyết Lục chỉ kết hôn với Như Quy thôi, không phải bán thân cho nhà ông, con bé vẫn là người nhà họ Tiêu chúng tôi!”

Ông Ôn lại cười hê hê: “Con bé không họ Tiêu, nó mang họ Đồng. Hơn nữa chuyện bọn trẻ ưu tú có liên quan gì đến ông đâu? Ông chẳng qua chỉ là ông nội nửa đường tới nhặt của hời mà thôi!”

Tư lệnh Tiêu trừng mắt nhìn ông, con mắt sắp lòi cả ra ngoài: “... Dù sao thì ông cũng đừng hòng. Việc giáo dục cặp sinh đôi phải do tôi phụ trách!”

Ông Ôn hừ một tiếng: “Tôi đang tính hay là ngày mai tôi chặn cửa nhỏ trong sân lại, sau này nhà ông là nhà ông, nhà tôi là nhà tôi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông!”

Đồng Tuyết Lục: “...”

Ôn Như Quy: “...”

Hai vợ chồng bọn họ nhìn nhau một cái, đều thấy được sự bất lực trong mắt đối phương.

Có câu nhà có người già như là có trẻ con, nhà bọn họ có ba ông già, hôm nào cũng cãi nhau, đúng là náo nhiệt không chịu được.

Cuối cùng vẫn là Đồng Tuyết Lục lên tiếng đưa ra quyết định, bảo ông Ôn dạy thư pháp cho cặp sinh đôi, còn tư lệnh Tiêu thì dạy võ thuật cho hai đứa nhỏ để nâng cao sức khỏe.

Thư pháp của ông Ôn như nước chảy mây trôi, trình độ chuyên sâu về thư pháp kiểu chữ Chân và chữ Thảo, rất có giá trị bảo tồn, bảo ông dạy hai đứa nhỏ luyện tập thư pháp là thích hợp nhất.

Tư lệnh Tiêu cảm thấy mình chỉ dạy võ thuật thì có chút thua thiệt. Sau khi suy nghĩ lại, ông bắt đầu dạy thêm cho hai anh em sinh đôi thổi sáo và một số nhạc cụ khác.

Đồng Tuyết Lục không hạn chế về sở thích của hai đứa nhỏ. Trong suy nghĩ của cô, cô muốn để hai anh em có thể tận lực chơi đùa, hưởng thụ hạnh phúc tuổi thơ.

Trong lúc chơi đùa đồng thời cũng có thể tìm được đam mê hứng thú và thiên phú của mình, sau này chú trọng vào đó là được rồi.

Loading...