Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 704: Ly trà xanh thứ bảy trăm linh tư

Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:22:11
Lượt xem: 62

“Chậc chậc, anh hai à, anh lạnh lùng quá đó.” Đồng Gia Tín mang dáng vẻ du côn, nói.

Tiêu Gia Minh liếc cậu ta một cái, bày ra dáng vẻ anh cả: “Đừng có nói linh tinh. Hơn nữa bây giờ tuổi em còn nhỏ, bình thường ở trường phải chuyên tâm học tập, đừng nghĩ đến mấy chuyện yêu đương.”

Đồng Gia Tín còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tiêu Miên Miên nói: “Anh hai yên tâm đi, khi nhỏ anh ba đã thề là anh ấy sẽ làm người độc thân cả đời rồi. Anh ấy còn từng cầu nguyện rất nhiều lần với Bồ Tát, Bồ Tát cũng đã đồng ý với yêu cầu đó, chắc chắn anh ấy sẽ cô độc đến tận cuối cuộc đời này!”

Đồng Gia Tín: “...”

Cậu không có mà, đừng nói nhảm, đừng nói linh tinh, đồng ngôn vô kỵ có biết không hả.

Ngụy Châu Châu đứng bên cạnh châm chọc: “Thật ra thì đâu cần phải cầu nguyện, nhìn vẻ ngoài của anh ấy là biết, chắc chắn sẽ không có cô gái nào vừa ý anh ấy đâu!”

Đồng Gia Tín: “...”

Bởi vì Tiêu Miên Miên là ngôi sao nhỏ, nên lần này tới đây còn phải cải trang. Đồng Tuyết Lục đeo khẩu trang trên mặt cô bé, ai hỏi thì nói là cô bé bị bệnh.

Cộng thêm đội mũ, nên không ai nhận ra.

Sau khi rời khỏi sân trường, Đồng Tuyết Lục mới nhớ ra tại sao trông cô bạn vừa rồi lại quen mắt như thế.

Trông vẻ ngoài của nữ sinh kia khá giống với Tiền Thái Hân.

Trước kia khi ở trường học Tiền Thái Hân vẫn luôn nhằm vào cô, sau khi bị cô đả kích mới biết sợ, không giở mấy trò vặt vãnh ấy nữa. Sau này khi cô tốt nghiệp, hai người cũng không liên lạc với nhau nữa.

Tốt nghiệp mấy năm rồi, cô chưa từng gặp lại Tiền Thái Hân, cũng không nghe thấy tin tức gì về cô ta.

Còn về chuyện năm đó tại sao cô ta lại nhắm vào mình, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu nổi.

***

Sau khi tốt nghiệp, ngày thứ ba Tiêu Gia Minh đã thu dọn hành lý cùng bạn học xuôi nam tới Thâm Thị gây dựng sự nghiệp.

Đồng Tuyết Lục đã nói trước với Tô Việt Thâm một tiếng, cũng dặn em trai mình nếu gặp phải khó khăn gì, có thể tới nhà họ Tô cầu cứu.

Khi còn trẻ, tư lệnh Tiêu cực kỳ lạnh lùng, nhưng mà tuổi càng lớn thì nước mắt càng nhiều, thấy cháu trai muốn một thân một mình xuôi nam, ông cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại mấy câu dặn dò mãi.

Tiêu Gia Minh có chút không nhịn nổi, nhanh chóng đồng ý toàn bộ.

Tiễn Tiêu Gia Minh đi khỏi, thời tiết bắt đầu tiến vào mùa nóng nhất trong năm.

Hôm đó Đồng Tuyết Lục đang làm việc trong phòng làm việc, đột nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Cô còn đang thắc mắc, là ai đi vào mà không gõ cửa, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Ôn Như Quy đứng trước mặt, đáy mắt ẩn chứa ý cười, nhìn cô dịu dàng thắm thiết.

Trong lòng cô vui mừng: “Sao anh lại tới đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-704-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-linh-tu.html.]

Ôn Như Quy không trả lời, trở tay khóa trái cửa lại, sau đó nhấc đôi chân dài bước về phía cô.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy hôm nay anh hơi khác lạ, đang định mở miệng hỏi làm sao, thì Ôn Như Quy đã bước đến trước mặt cô rồi.

Anh nắm lấy cằm cô, để cô ngẩng đầu lên, sau đó anh cúi người thật thấp xuống, lập tức phủ kín đôi môi cô.

Nụ hôn của anh mang theo sự dịu dàng và nhiệt tình.

Đầu tiên là nhẹ nhàng đụng lên cánh môi cô, sau đó ngậm lấy môi cô triền miên.

Rồi anh nhanh chóng trở nên hung dữ, đầu lưỡi cậy môi răng của cô ra thăm dò, bắt đầu công thành đoạt đất.

Đồng Tuyết Lục bị hôn đến mức thở không nổi.

Nhưng mà Ôn Như Quy lại không có dấu hiệu muốn buông ra, trước mắt đột nhiên trời đất quay cuồng, cô đã bị Ôn Như Quy bế lên.

Ôn Như Quy đặt cô lên trên mặt bàn làm việc.

Mặt bàn lạnh lẽo như băng, hơi thở ấm áp của anh phả tới.

Xúc cảm băng và lửa mâu thuẫn khiến cô không nhịn được khẽ run rẩy.

Vân Chi

Sau khi đặt cô lên mặt bàn, thân mình Ôn Như Quy lại lần nữa nghiêng tới, muốn hôn cô.

Đồng Tuyết Lục lùi về phía sau, dùng ngón tay chặn môi anh lại, hởi thở dồn dập nói: “Giáo sư Ôn, không phải anh muốn làm gì đó trong phòng làm việc...”

Lúc này đôi mắt Ôn Như Quy sâu không thấy đáy, áo sơ mi trắng đã bị cô xé mất một chiếc cúc vì hành động vừa rồi, lộ ra yết hầu đang chuyển động lên xuống.

Xương quai xanh như ẩn như hiện.

Nhìn anh lúc này vừa gợi cảm vừa mang theo mấy phần nghiêm túc, có loại cảm giác cấm dục không nói nên lời.

Đồng Tuyết Lục l.i.ế.m liếm cánh môi đỏ tươi, thầm nghĩ sao hôm nay đột nhiên giáo sư Ôn lại cuồng dã như vậy nhỉ?

Một giây sau, Ôn Như Quy lại hôn một cái lên cánh môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn cất lên: “Hôm nay viện trưởng bảo với anh, thăng anh lên làm phó viện trưởng của viện nghiên cứu số một.

Đồng Tuyết Lục sửng sốt, nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong bầu không khí thân mật, đôi mắt hạnh ngập sương mù nhìn anh.

Dáng vẻ này của cô vừa ngoan ngoãn vừa quyến rũ, khiến lòng anh ngứa ngáy, không nhịn được lại hôn tiếp.

Sau một nụ hôn triền miên, chóp mũi hai người đụng nhau, hơi thở đều không bình thường.

Sau đó cô lại nghe thấy Ôn Như Quy nói tiếp: “Còn nữa, quốc gia trao tặng cho anh danh hiệu vinh dự “Nhà khoa học có cống hiến kiệt xuất cho đất nước”, và huy chương anh hùng kiểu mẫu.”

Đồng Tuyết Lục: ?!!!

Loading...