Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 697: Ly trà xanh thứ sáu trăm chín mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:57:01
Lượt xem: 64
Ba vạn!
Hiện giờ số gia đình đạt “vạn nguyên hộ” ở toàn bộ Kinh Thị còn chưa tới 1%, rất nhiều người cả đời cũng không kiếm ra được ba vạn!
Cậu biết chị gái mình muốn lấy ra một khoản lớn như thế cũng cực kỳ khó khăn, nhưng chị ấy không chớp mắt một cái đã cho cậu ba vạn rồi.
Như vậy bảo sao cậu lại không cảm động cho được?
“Em định khi nào thì tới Thâm Thị? Đã nói với ông nội về chuyện này chưa?”
Thấy đôi mắt cậu đỏ bừng, Đồng Tuyết Lục không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cậu nhìn mình với dáng vẻ đầy đề phòng. Không ngờ mới chớp mắt đã tám năm trôi qua.
Thời gian trôi thật là mau.
Tiêu Gia Minh lắc đầu: “Em vẫn chưa nói với ông nội, lát nữa sẽ nói với ông sau. Em định tốt nghiệp xong lập tức qua đó luôn.”
Như vậy vẫn còn hai tháng nữa.
Tiêu Gia Minh nhảy hai cấp, cộng thêm khi học cấp hai cấp ba cậu chỉ mất hai năm, cho nên cậu thi đỗ đại học khi chỉ mới mười lăm tuổi.
Bây giờ mà tốt nghiệp cũng chỉ mới mười chín tuổi mà thôi.
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một lát, đột nhiên nói như vô tình: “Một mình em đi tới nơi xa như vậy, chị và ông nội đều không yên tâm. Mai chị sẽ nhờ người mua cho em một chiếc máy nhắn tin. Em đừng vội từ chối, có vật này trên người, bọn chị muốn tìm em cũng tiện hơn.”
“Nhưng mà máy nhắn tin chỉ có thể hiển thị chữ số, không tiện lợi lắm, nếu như có thể hiển thị cả chữ viết nữa thì càng tốt hơn, như vậy muốn liên lạc với em cũng dễ hơn nhiều.”
Tiêu Gia Minh nghe thế thì ngẩn người, ngay sau đó mắt sáng lên: “Chị, chị nói xem nếu như em nghiên cứu ra một chiếc máy nhắn tin có thể hiện thị cả chữ viết, có phải sẽ có nhiều người sử dụng hơn không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đương nhiên rồi. Nếu như máy nhắn tin có thể hiển thị cả chữ viết, vậy thì quá thuận tiện rồi.”
Chỉ có thể hiện thị số điện thoại, đôi lúc chưa chắc đã có thể tìm được ngay số điện thoại để gọi lại cho đối phương. Nhưng nếu như có thể hiển thị chữ viết, ít nhất cũng có thể biết đối phương tìm mình có việc gì.
Cô nhớ sau này khi máy nhắn tin chữ Hán xuất hiện, thị trường dịch vụ nghe gọi điện thoại bắt đầu phát triển mạnh mẽ, cạnh tranh cực kỳ kịch liệt. Cho đến những năm chím mươi, khi điện thoại di động xuất hiện, thị trường dịch vụ nghe gọi điện thoại mới bắt đầu suy yếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-697-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-chin-muoi-bay.html.]
Nếu như Tiêu Gia Minh có thể nắm được tiên cơ lần này, nghiên cứu ra máy nhắn tin chữ Hán, vậy thì có thể kiếm được xô vàng đầu tiên trong cuộc đời, hơn nữa còn là xô vàng tràn đầy.
Vẻ mặt Tiêu Gia Minh còn vui sướng hơn cả hồi nãy, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ máy nhắn tin: “Chị, em về phòng trước đây. Cảm ơn chị!”
Sau khi ăn cơm tối xong, Tiêu Gia Minh nói ra dự định của mình cho ông nội.
Mặc dù tư lệnh Tiêu không muốn cháu trai một thân một mình tới nơi xa như thế, nhưng người trẻ tuổi chịu bươn chải cũng là chuyện tốt. Cuối cùng ông vẫn đồng ý.
“Chị gái tin tưởng cháu như thế, mắt cũng không chớp đã cho cháu ba vạn, cháu phải ghi nhớ phần ân tình này trong lòng. Cho dù tương lai có đạt được thành tích gì hay không, cũng không thể quên phần ân tình này!”
Tiêu Gia Minh gật đầu thật mạnh: “Ông nội yên tâm, tương lai cháu nhất định sẽ báo đáp chị.”
Cho dù lần này chị gái không cho cậu mượn tiền, thì trong lòng cậu vẫn biết ơn chị.
Năm ấy nếu như không phải chị xuất hiện nuôi dưỡng ba anh em bọn họ, hiện giờ không biết bọn họ đã thành cái dạng gì.
Tư lệnh Tiêu hài lòng gật đầu. Mấy đứa cháu trai cháu gái đều yêu thương nhau, đây là điều vui mừng nhất trong cuộc đời ông.
***
Ngày hôm sau, Tiêu Gia Minh đi cùng chị mình đến công ty.
Đồng Tuyết Lục bảo kế toán xuất ra ba vạn trong số vốn dùng để quay vòng của công ty.
Khi kế toán biết cô muốn chuyển ba vạn sang cho em trai làm quỹ gây dựng sự nghiệp, thì vừa khiếp sợ vừa hâm mộ. Sao mình không có một người chị gái tốt như vậy nhỉ?
Trong niên đại này ba vạn được coi là số tiền cực lớn, cộng thêm hiện giờ chưa có ngân hàng trực tuyến, cô chỉ có thể đi tới ngân hàng làm thủ tục cùng với Tiêu Gia Minh.
Vân Chi
Chân trước cô vừa đi, chân sau Tưởng Bạch Hủy đã tới công ty tìm cô.
Hôm nay Tưởng Bạch Hủy mặc quần jean ống loe, phía trên là áo sợi bún. Vừa vào công ty, đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Lễ tân tươi cười vui vẻ chào đón: “Xin hỏi, cô đến để tìm người, hay đến để hợp tác với công ty của chúng tôi vậy?”