Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 695: Ly trà xanh thứ sáu trăm chín mươi lăm

Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:56:12
Lượt xem: 107

Nhà của Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện ở cùng một hướng, nhà họ Lương thì ở hướng ngược lại, sau khi ăn xong mọi người chia tay nhau, mỗi một ngã. 

Đi ra ngoài thật xa, Phương Tĩnh Viện mới gãi đầu nói: “Trước kia tôi từng cảm thấy Bạch Hủy nói nhiều, không ngờ sau khi xuất ngoại, cô ấy còn trở thành người nói nhiều hơn.” 

Suốt bữa cơm, chỉ nghe một mình cô ta nói. 

Nói về phong cảnh nước ngoài, nói về phong tục văn hóa Đức, rồi liên tục hỏi bọn họ về cuộc sống những năm gần đây. 

Giống như một con chim sẻ líu ríu không ngừng, cô ấy cảm thấy đôi tai của mình sắp kết kén rồi. 

Đồng Tuyết Lục vén mấy sợi tóc trước trán ra sau tai: “Có thể vì ở nước ngoài không có ai nói chuyện với cô ấy.” 

Phương Tĩnh Viện không tim không phổi, nở nụ cười: “Cũng đúng, lúc mới xuất ngoại, không phải cô ấy nói không hợp với người của đại sứ quán sao? Đúng là khó khăn cho cô ấy rồi, phải sống bốn năm ở một nơi không quen thuộc.” 

Đồng Tuyết Lục ậm ừ đáp lại một tiếng. 

Lúc này bầu không khí bên chỗ Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Hủy cũng không tốt lắm. 

Lương Thiên Dật cúi đầu đi về phía trước, Tưởng Bạch Huy mang giày cao gót đi sau lưng anh ta. 

Vẻ mặt Lương Thiên Dật rất nghiêm túc, bước chân rất dài, dần dần bỏ lại Tưởng Bạch Hủy ở phía sau. 

Tưởng Bạch Hủy tức giận đến mức dừng lại không đi nữa. 

Ngay từ đầu Lương Thiên Dật còn chưa phát hiện ra, sau khi đi một đoạn đường mới phát hiện bên cạnh không có ai. 

Anh ta dừng chân quay đầu nhìn lại, thì trông thấy Tưởng Bạch Hủy đứng cách anh ta hơn hai trăm mét, đang tức giận đến mức hai gò má phồng lên. 

Lương Thiên Dật quay lại, l.i.ế.m liếm cánh môi khô khốc, nói: “Sao em không đi nữa?” 

Tưởng Bạch Hủy nhìn anh ta bằng đôi mắt ngập nước: “Chân em đau, không đi nổi!” 

Lương Thiên Dật cúi đầu nhìn lướt qua giày cao gót dưới chân cô ta: “Anh đã nói với em không nên mang giày cao gót ra ngoài rồi, bây giờ em đang mang thai, hơn nữa trong nước cũng không ai mang giày cao gót như vậy.” 

Tưởng Bạch Hủy mấp máy đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng nói: “Cho nên em mới nói đừng về nước nữa, điều kiện kinh tế bên kia tốt như vậy, bọn họ còn trả thù lao cao nữa, tại sao phải về nước trải qua cuộc sống khổ sở này?” 

Lương Thiên Dật nhìn trái nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nói: “Sau này không được nói mấy lời như vậy nữa, nếu bị người khác nghe thấy sẽ không tốt cho cả hai chúng ta đâu!” 

“Quốc gia bỏ tiền ra cho anh ra nước ngoài, bồi dưỡng chúng ta thành tài, bây giờ chúng ta học xong tất nhiên phải quay về, phải ra sức phục vụ quốc gia! 

Tưởng Bạch Hủy còn định nói gì đó, nhưng bị ánh mắt nghiêm túc của Lương Thiên Dật nhìn chằm chằm, đành phải nuốt trở về những lời còn lại. 

***

Cuối cùng mấy anh em Tiêu Gia Minh cũng về nhà. 

Tiểu Nhiễm Nhiễm thấy dì về, lập tức vứt bỏ vẻ ngoài kiêu ngạo lạnh lùng trời sinh, nhấc đôi chân ngắn lên chạy như bay tới: “Dì, bế bế.” 

Năm nay Tiêu Miên Miên mười hai tuổi, cao hơn so với bạn bè cùng trang lứa, bế một đứa bé ba tuổi không thành vấn đề. 

Cô ôm cháu gái lên, hôn hai cái vào mặt bé, khiến Tiểu Nhiễm Nhiễm vui vẻ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. 

“Dì lại xinh hơn rồi.” 

Tiêu Miên Miên trêu chọc cô bé: “Vậy dì xinh đẹp hơn, hay mẹ con xinh đẹp hơn?” 

Tiểu Nhiễm nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Cả hai đều xinh đẹp.” 

Tiêu Miên Miên: “Làm sao có thể đều xinh đẹp được, luôn có một người đẹp hơn.” 

Tiểu Nhiễm Nhiễm nhìn xung quanh, thấy không có ai khác mới nhỏ giọng nói: “Dì xinh đẹp hơn.” 

Đồng Gia Tín đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện: “Được lắm, cậu nghe thấy hết rồi nhé, cậu sẽ nói cho mẹ cháu biết.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-695-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-chin-muoi-lam.html.]

Tiểu Nhiễm Nhiễm lập tức nóng nảy: “Cậu út, cậu xấu xa, cậu nghe lén người khác nói chuyện!” 

Đồng Gia Tín nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Vậy cháu hôn cậu út một cái, cậu út sẽ không nói cho mẹ cháu biết.” 

Tiểu Nhiễm Nhiễm hừ một tiếng, vùi đầu vào vai dì, nhỏ giọng nói: “Cha nói không được hôn đám đàn ông thối.” 

Đồng Gia Tín: “...” 

Đúng lúc này, một tràng cười từ bên ngoài truyền đến. 

“Tiểu Nhiễm Nhiễm, cháu nói rất đúng, cậu út của cháu chính là đàn ông thối, ngàn vạn lần đừng hôn cậu ta! 

Vừa dứt lời, một thiếu nữ cao gầy bước vào. 

Thiếu nữ có làn da trắng nõn, tóc ngắn chân dài, đôi mắt tròn, nhìn qua tràn đầy khí tức thanh xuân. 

Đồng Gia Tín vừa nhìn thấy cô ấy, không hiểu tại sao vành tai lại đỏ lên, cũng may làn da của anh ta tương đối đen, không ai phát hiện ra. 

Tiêu Miên Miên: “Chị Châu Châu, em vừa về thì chị tới rồi, không phải chị bảo Đậu Nha canh giữ bên ngoài đó chứ?” 

Ngụy Châu Châu nhếch miệng cười nói: “Xem như em thông minh, chuyện chị nhờ em xin chữ ký giúp chị sao rồi? Đã mang về chưa?” 

Năm nay Ngụy Châu Châu mười lăm tuổi, sang năm phải thi đại học, bình thường học tập rất bận rộn, nhưng là một thiếu nữ theo đuổi ngôi sao, học tập làm sao có thể quan trọng bằng chữ ký của thần tượng được. 

Vân Chi

“Mang về rồi.” 

Nói xong Tiêu Miên Miên lấy bưu thiếp có chữ ký ra, bên trên là hình nam diễn viên nổi tiếng Cố Bạch. 

Ngụy Châu Châu lập tức hưng phấn đến mức thét chói tai. 

Đồng Gia Tín bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Cùng lắm chỉ là một tấm ảnh mà thôi, đáng để cao hứng như vậy sao?” 

Ngụy Châu Châu trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Cậu biết cái gì!! Cố Bạch là thần tượng của tôi, nếu có thể gặp riêng anh ấy một lần, có giảm thọ mười năm tôi cũng bằng lòng!” 

Đồng Gia Tín bĩu môi thêm lần nữa, vẻ mặt thờ ơ. 

Đúng lúc này có tiếng rao hàng từ bên ngoài truyền đến: “Bán bánh quai chèo đây, quai chòe Tân thị thơm ngon, không ngon không lấy tiền.” 

Hai mắt Ngụy Châu Châu sáng lên: “Đã lâu không ăn bánh quai chèo rồi, tôi đi ra ngoài mua một ít.” 

Vừa dứt lời, đã nghe thấy Đồng Gia Tín nói: “Chắc chắn Tiểu Nhiễm Nhiễm cũng muốn ăn, để tôi đi mua cho.” 

Tiểu Nhiễm Nhiễm: ??? 

Bé đâu có nói mình muốn ăn. 

Nhưng Đông Gia Tín đã chạy ra ngoài, cậu ta đuổi theo người bán bánh quai chèo. 

“Chờ một chút, tôi muốn mua!” 

Người bán rong vẫn tiếp tục đạp xe đạp đi về phía trước, giống như không nghe thấy.

Đồng Gia Tín liều mạng đuổi theo, đuổi theo hai con phố cuối cùng cũng đuổi kịp người bán hàng rong. 

Cậu ta thở hổn hển, đang định nói bán cho tôi hai cân bánh quai chèo, thì nghe thấy tiếng còi trước xe của người bán rong vang lên: “Thu mua phế liệu, đồ điện phế liệu giấy phế liệu…” 

Đồng thời tiếng rao bán bánh quai chèo từ một con phố khác xa xa truyền đến. 

Đồng Gia Tín: “...” 

Cậu ta đuổi theo nhằm người rồi!!! QAQ 

 

Loading...