Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 689: Ly trà xanh thứ sáu trăm tám mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:53:57
Lượt xem: 62
Đến ngày hai vợ chồng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật về nước.
Bởi vì an ninh sân bay không quá tốt, nên Đồng Tuyết Lục không có ý định dẫn hai đứa nhỏ theo.
Tiểu Yến Yến thừa dịp cháy nhà hôi của: “Mẹ, Yến Yến muốn ăn kem, muốn ăn bánh ngọt Gấu nhỏ, muốn ăn cả đùi gà chiên.”
Đồng Tuyết Lục khẽ nhéo mặt bánh bao của nhóc: “Chỉ được chọn một món.”
Tiểu Yến Yến bĩu môi: “Vậy thì bánh ngọt gấu nhỏ.”
Tiểu Nhiễm bị cha mẹ hôn hai cái, nói chỉ cần một con búp bê, sau đó để cha mẹ ra ngoài.
Mặc dù việc kinh doanh của Đồng Tuyết Lục rất phát triển, nhưng vẫn chưa mua xe hơi.
Chủ yếu là do cô cảm thấy hiệu suất không cao bằng chi phí, trước mắt giá của một chiếc Santana khoảng hai mươi lăm vạn nhân dân tệ, cô cảm thấy hai năm nữa mới mua thì có giá trị hơn một chút.
Vì thế lần này bọn họ đi đón Tưởng Bạch Hủy bằng chiếc xe Tiêu Thừa Bình mượn từ đơn vị.
Sau khi bốn người gặp mặt, Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện tự nhiên ngồi ở ghế sau.
Vân Chi
Ôn Như Quy đành phải ngồi ghế lái phụ: “Nếu anh mệt mỏi, có thể đổi tôi lái xe.”
Ban đầu khi biết Tiêu Thừa Bình từng thích Đồng Tuyết Lục, anh có chút ghen tuông, nhưng mấy năm nay mọi người làm bạn bè với nhau, anh đã nghĩ thoáng hơn từ lâu rồi.
Lý do bình thường đôi bên tương đối ít nói chuyện, là vì bọn họ hoàn toàn không có tiếng nói chung.
Phương Tĩnh Viện líu ríu rất hưng phấn: “Cậu nói thử xem Bạch Hủy sẽ biến thành bộ dạng gì? Mấy bức ảnh mà cô ấy gửi cho chúng ta hai năm trước, tớ thấy rất thời thượng.”
Đồng Tuyết Lục: “Chắc là càng đẹp hơn.”
Khi còn học đại học, Tưởng Bạch Hủy cũng không phải là người sẽ để bản thân chịu thiệt.
Cô ta rất giỏi giao tiếp, ngay cả khi không có điều kiện, cô ta cũng sẽ tự tạo điều kiện cho bản thân.
Ban đầu khi mới đến Đại sứ quán Đức, mặc dù cô ta chưa thể thích nghi ngay được, nhưng sau khi thích nghi đã làm rất tốt.
Hai năm trước cô ta gửi ảnh về, trong ảnh cô ta mặc một bộ âu phục, trang điểm tinh xảo, cao gầy xinh đẹp đầy tri thức, dáng vẻ rất khác so với trước khi ra nước ngoài.
Bây giờ hai năm đã trôi qua, chắc cô ta đã trở nên xinh đẹp hơn rồi.
Nói chuyện suốt dọc đường đến sân bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-689-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-tam-muoi-chin.html.]
Sau hơn nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng máy bay từ thành phố Berlin - Đức đã đến.
Phương Tĩnh Viện cầm một tấm biển trong tay, trên đó viết “Hoan nghênh vợ chồng Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Hủy về nước”.
Du khách về nước không ngừng ra ngoài, bốn người nhìn chằm chằm vào lối ra, không chớp mắt.
Tay Phương Tĩnh Viện giơ biển đến mức mệt mỏi vẫn không dám buông bảng hiệu xuống.
Nhưng chờ tất cả mọi người ra hết, vẫn không thấy bóng dáng Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Hủy đâu.
Bốn người bối rối.
Chuyện này là thế nào vậy?
Không phải máy bay chuyến mười hai giờ sao?
Phương Tĩnh Viện buông tấm biển xuống, vừa xoa cánh tay vừa lo lắng nói: “Tuyết Lục, cậu đoán thử xem có phải bên Đức không cho bọn họ về nước không?”
Năm đó khi viện trưởng Tiêu muốn về nước, bên Mỹ cũng không cho ông ấy về, còn giam giữ ông ấy, sau đó do quốc gia ra mặt can thiệp, trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể trở về tổ quốc.
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Có lẽ là không, bây giờ không giống trước kia.”
Tuy rằng Lương Thiên Dật là sinh viên tài năng, nhưng chưa đủ để cùng một cấp bậc với Tiêu Bác Hàm.
Hơn nữa tình hình quốc tế hiện nay, cùng với địa vị của quốc gia trên trường quốc tế đã không giống năm đó từ lâu, bên Đức không thể không thả người.
Ôn Như Quy dừng một chút: “Anh đi gọi điện thoại hỏi một tiếng.”
Sau khi Lương Thiên Dật về nước phải, sẽ vào bộ phận nghiên cứu khoa học, hơn nữa năm đó chi phí xuất ngoại của anh ta là do quốc gia chi trả, đối với hành tung của anh ta, chắc hẳn các bộ phận liên quan sẽ có người biết.
Ôn Như Quy đi hơn mười phút, khi quay lại, sắc mặt không tốt lắm.
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Làm sao vậy? Không phải bên kia thật sự không thả người chứ?”
Ôn Như Quy nhìn cô: “Không phải, là bởi vì sức khỏe đồng chí Tưởng không thoải mái, bọn họ chuyển sang chuyến bay ngày mai.”
Không khí im lặng vài giây.
Giây tiếp theo, Phương Tĩnh Viện ném tấm biển cho Tiêu Thừa Bình, giọng nói mang theo chút bất mãn: “Không thoải mái thì tôi có thể thông cảm được, nhưng bọn họ đổi sang chuyến bay ngày mai, không thể nhờ người thông báo cho chúng ta một tiếng sao?”
Lái xe từ thành phố đến sân bay mất hơn một tiếng, lại ở sân bay đợi gần một tiếng nữa, chẳng lẽ thời gian của bọn họ không đáng giá sao?