Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 687: Ly trà xanh thứ sáu trăm tám mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:53:09
Lượt xem: 91
Trình Tú Vân c.h.ế.t rồi, còn là c.h.ế.t không nhắm mắt.
Trình Đại Dũng hỏa táng t.h.i t.h.ể của bà ta tại chỗ, mang theo tro cốt trở về Tân Thị.
Về phần Sử Tu Năng, vì phạm tội g.i.ế.c người nên không lâu sau đã bị b.ắ.n chết.
Sở dĩ lúc trước Sử Tinh Nhị được đưa tới Tây Bắc lao động cải tạo, là vì có nhà họ Ôn ra sức phía sau, hơn nữa cha mẹ cô ta cũng ở bên cạnh.
Bây giờ Trình Tú Vân và Sử Tu Năng đều c.h.ế.t rồi, bởi vì Trình Đại Dũng có vài phần áy náy đối với Trình Tú Vân vừa c.h.ế.t không nhắm mắt, cho nên muốn đưa Sử Tinh Nhụy cùng về Tân thị.
Nhưng bây giờ là năm 1984, năm ngoái nhà nước đã ban hành “Quyết định nghiêm khắc trấn áp tội phạm hình sự”, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn nghiêm trị cho.
Có người trộm cắp đồ vật trong nhà ăn bị kết án vài chục năm, có đứa trẻ vị thành niên cướp mấy đồng lẻ trên đường cũng bị kết án bảy tám năm tù.
Sử Tinh Nhụy thiếu chút nữa đã hại c.h.ế.t một sinh mệnh, không phán xử b.ắ.n cô ta đã xem như cô ta may mắn rồi, sao có thể để cô ta trở về Tân thị?
Không cha không mẹ, vậy thì sống với những tên tội phạm khác, muốn giảm hình phạt là chuyện không có khả năng.
Trình Đại Dũng không có cách nào khác, chỉ có thể một mình mang theo tro cốt của Trình Tú Vân rời đi.
Sử Tinh Nhị nhìn bóng lưng người cậu mình, khóc xé gan xé phổi, đáy mắt tràn ngập sợ hãi, không còn kiêu ngạo và lệ khí như trước kia.
Cô ta biết từ giờ trở đi không còn ai có thể bảo vệ cô ta nữa, cô ta sẽ phải sống một mình ở nơi này.
Tin Tức Trình Tú Vân qua đời, nhà họ Ôn đã biết.
Ông Ôn và Đồng Tuyết Lục đã bàn bạc xong, không hề giấu giếm Ôn Như Quy.
Vân Chi
Lúc ấy Ôn Như Quy đang dạy cho đôi long phượng thai, khi Đồng Tuyết Lục gọi ra ngoài, anh chỉ giật mình một chút, sau đó “Ừ” một tiếng, nói: “Anh biết rồi.”
Đồng Tuyết Lục nhìn thẳng vào mắt chồng mình, đưa tay nắm lấy tay anh: “Anh có suy nghĩ gì thì cứ nói cho em biết, không cần chuyện gì cũng giấu diếm trong lòng.”
Lúc này Ôn Như Quy mới nhận ra rằng cô đang lo lắng mình sẽ đau khổ, anh cũng nắm lấy tay cô: “Anh không sao, chỉ là anh không ngờ lần này bà ấy lại đi thật.”
Ngày đó Trình Đại Dũng tới tìm bọn họ, theo bản năng anh lại cho rằng đây là thủ đoạn và chiêu trò mới của bọn họ, hơn ba năm nay, nhà họ Trình đã liên lạc với anh rất nhiều lần.
Bọn họ làm đủ loại xin lỗi và lấy lòng, mục đích là gì, trong lòng anh hiểu rõ.
Chỉ là anh không ngờ lần này Trình Tú Vân lại c.h.ế.t thật, nên vừa rồi nghe được tin tức anh mới có chút giật mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-687-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-tam-muoi-bay.html.]
Về phần khó chịu, thì không có.
Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ của anh thật sự không giống như đang khó chịu, lúc này mới yên lòng: “Em xuống phòng bếp làm cho mọi người chút đồ ăn, anh muốn ăn gì?”
Ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu xuống, trên cành cây trong sân mọc ra rất nhiều chồi xanh, Bánh Trung Thu mang theo Bánh Bao Chảy đi tới đi lui dưới tường nhà, dáng vẻ hùng dũng giống như hai vệ sĩ.
Trong hành lang có một con mèo béo màu cam đang phơi nắng, đó là con mèo bọn họ nuôi từ hai năm trước, tên là Lục Quy, cuối cùng cũng hoàn thành nguyện vọng của anh.
Mười con mèo cam bảy con mập, Lục Quy là con mèo cái, lúc mới ôm về nhà vừa gầy vừa nhỏ, hai năm trôi qua, bây giờ nó đã giống như Tiểu Yến Yến, đều trở thành kẻ mập thật rồi, không phải mập giả.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân, nó mở mắt ra, nhẹ nhàng “meo” một tiếng, sau đó lại miễn cưỡng nhắm mắt lại, tiếp tục lười biếng ngủ.
Ôn Như Quy thu hồi ánh mắt, quan sát xung quanh không có ai, mới tiến lại gần hôn lên mặt cô một cái, nói: “Chỉ cần là em làm, anh đều thích.”
Lời nói vứt dứt, trong thư phòng liền vang lên hai thanh âm non nớt của trẻ nhỏ.
“Cha lại hôn mẹ rồi, ngày nào ở nhà, cha cũng hôn mẹ thiệt nhiều lần, cha xấu hổ.”
“Cha không xấu hổ, đợi lát nữa cha sẽ đánh m.ô.n.g em nở hoa!”
Lỗ tai Ôn Như Quy lập tức đỏ lên, quay đầu lại nhìn thấy con trai và con gái đang thập thò ngoài cửa nhìn trộm bọn họ.
Thấy cha nhìn qua, hai anh em la hét chạy về phòng.
Đồng Tuyết Lục kiễng mũi chân lên hôn lên mặt anh một cái, cười nói: “Đánh nhẹ một chút.”
Nói xong, cô xoay người đi về phía phòng bếp.
Nhìn bóng lưng cô đi khuất khỏi góc tường, lúc này Ôn Như Quy mới trở về thư phòng.
Tiểu Yến Yến thấy cha vào phòng, lập tức dùng bàn tay mập mạp che mắt, môi nhỏ mấp máy nói: “Baba không nhìn thấy con, baba không nhìn thấy con.”
Tiểu Nhiễm Nhiễm chớp chớp đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc khinh bỉ: “Anh hai, hành động anh đang làm bây giờ gọi là bịt tai trộm chuông, tự lừa mình dối người đó, ngốc quá.”
Tiểu Yến Yến không hề ngốc, nhóc biết mình đã làm sai, nên mới giả ngu lộ liễu như vậy, hy vọng baba sẽ không truy cứu.
Ôn Như Quy nhìn hai đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu, khóe miệng mím lại, nhìn về phía đề thi trước mặt bọn họ: “Đã làm xong hết chưa?”
“Làm xong rồi ạ.”
Âm thanh non nớt của hai anh em đồng thanh đáp.