Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 686: Ly trà xanh thứ sáu trăm tám mươi sáu

Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:52:45
Lượt xem: 110

Ba đứa trẻ ở bên cạnh chơi đồ chơi, Đồng Tuyết Lục thì nói chuyện Tưởng Bạch Hủy sắp về nước, hỏi Phương Tĩnh Viện có muốn đi đón cô ấy hay không.

Phương Tĩnh Viện gật đầu: “Đi thôi, nếu không đi, nói không chừng sau này cô ấy sẽ giận dỗi.”

Đồng Tuyết Lục nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Ba năm trước, Tưởng Bạch Hủy vừa mới sang nước Đức, bởi vì không thích ứng với khí hậu, hơn nữa quan hệ với người khác cũng không tốt lắm, cuộc sống của cô ấy vô cùng giày vò.

Nhưng mà khi đó, Ôn Như Quy phát bệnh tâm thần, hơn nữa cô lại đang mang thai gần đến lúc sinh, cô cũng sứt đầu mẻ trán, căn bản không thể quan tâm tới cô ấy.

Bởi vì chuyện này Tưởng Bạch Hủy đã tức giận rất lâu, sau đó, Lương Thiên Dật chồng cô ấy đã thuyết phục cô ấy, quan hệ của bọn họ mới tốt trở lại như trước.

Ba năm qua, cuối cùng Tưởng Bạch Hủy cũng đứng vững gót chân ở Đại sứ quán Đức, có điều việc học của Lương Thiên Dật hoàn thành trước thời hạn, cô ấy dứt khoát từ bỏ sự nghiệp bên kia, về nước cùng chồng.

Không thể không nói, Lương Thiên Dật đúng là một nhân tài hiếm có.

Anh ta không chỉ hoàn thành việc học trước thời hạn, trong lúc học tập ở Đức, anh ta còn nhận được nhiều bằng sáng chế quốc tế liên quan đến phương diện kỹ thuật công nghiệp.

Càng hiếm có hơn chính là anh ta không quên nguồn cội, đã từ chối tiền lương mê người của các công ty lớn bên Đức, kiên quyết về nước đền đáp Tổ quốc.

Cho dù nể mặt Lương Thiên Dật, Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện cũng sẽ không so đo với cô ấy.

Bốn người ngồi cùng nhau, cơ bản là hai người Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện nói chuyện.

Hai người Tiêu Thừa Bình và Ôn Như Quy mắt to trừng mắt nhỏ, nửa câu cũng không nói, bầu không khí không thể không nói là xấu hổ, chỉ có thể nói là rất kỳ lạ.

Chuyện này phải bắt đầu nói từ hai năm trước, lúc ấy mẹ chồng Phương Tĩnh Viện lỡ miệng nói ra chuyện Tiêu Thừa Bình từng thích Đồng Tuyết Lục.

Phương Tĩnh Viện rất rộng lượng, không những không ghen tuông, còn chạy đến tìm Đồng Tuyết Lục để xác nhận, đúng lúc lời này bị Ôn Như Quy nghe thấy, vì thế “Ôn đại khả ái” đã nổi cơn ghen.

Từ đó về sau, anh không còn dùng sắc mặt hòa nhã nhìn Tiêu Thừa Bình nữa.

Ngồi ở nhà họ Phương một hồi lâu, quyết định ba ngày sau sẽ cùng nhau đi đón hai vợ chồng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật, một nhà bốn người Đồng Tuyết Lục mới ngồi xe quay về.

Xe vừa mới đi đến đầu ngõ, bọn họ đã nhìn thấy một người đang đứng trước cửa tứ hợp viện.

Nghe thấy tiếng động Đối phương quay người lại, sau khi Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy nhìn kỹ, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

Là anh cả của Trình Tú Vân, Trình Đại Dũng.

Vẻ mặt Ôn Như Quy không thay đổi chút nào: “Sao ông lại đến đây?”

Sắc mặt Trình Đại Dũng hơi lúng túng: “Mẹ cháu... Không phải, Tú Vân, bà ấy bị bệnh rất nặng, chỉ sợ không qua khỏi, bà ấy nói muốn gặp cháu lần cuối cùng.”

Đồng Tuyết Lục ngẩn người: “Sao bà ta lại đến mức ấy rồi?”

Cô biết rõ cuộc sống của một nhà ba người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng ở Tây Bắc thật sự rất thê thảm.

Có điều tai họa sống ngàn năm, cô không ngờ đột nhiên bà ta lại bệnh nặng như vậy.

Trên mặt Trình Đại Dũng lộ ra vẻ giận dữ: “Tên súc sinh Sử Tu Năng kia, lại có thể dùng đá ném thủng một lỗ trên đầu bà ấy, bác sĩ nói không cứu sống được.”

Vẻ mặt Ôn Như Quy vẫn không chút thay đổi như cũ.

Vân Chi

Trình Đại Dũng van xin: “Như Quy, mặc dù Tú Vân có lỗi với cháu, nhưng tốt xấu gì bà ấy cũng từng sinh ra và nuôi nấng cháu một khoảng thời gian, người c.h.ế.t như đèn tắt, cháu đến gặp bà ấy một lần đi, đừng để bà ấy phải tiếc nuối.”

Đồng Tuyết Lục âm thầm khinh bỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-686-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-tam-muoi-sau.html.]

Cô ghê tởm nhất là lời nói kiểu này, giống như người vừa c.h.ế.t thì tất cả sai lầm đều có thể không cần tính toán nữa.

Trên đời nào có chuyện hời như vậy!

Giọng nói lạnh như băng của Ôn Như Quy vang lên: “Vậy cứ để bà ta tiếc nuối là được rồi.”

Trình Đại Dũng: ?!!

Đồng Tuyết Lục sảng khoái, đôi đỏ mọng cong lên, nói một câu: “Vào trong đi, hôm nay tâm trạng tốt, em sẽ tự mình xuống bếp.”

Tiểu Yến Yến và Tiểu Nhiễm Nhiễm hoan hô.

“Tiểu Yến Yến muốn ăn gà rán.”

“Tiểu Nhiễm Nhiễm muốn ăn nước đường tiên nữ.”

“Được, mẹ sẽ làm cho các con.”

Ôn Như Quy bế hai đứa con, đi vào trong nhà với vợ mình.

Trình Đại Dũng nhìn cánh cửa bị đóng lại, thở dài một hơi.

Cuộc sống của nhà họ Ôn càng ngày càng hưng thịnh, nhất là Đồng Tuyết Lục, kinh doanh thuận buồm xuôi gió.

Lần này, ông ta đến đây, thật ra cũng không hoàn toàn vì Trình Tú Vân.

Nếu Ôn Như Quy chịu đi gặp mặt mẹ anh lần cuối, vậy ông ta có thể thuận nước đẩy thuyền, mượn cơ hội này để xoa dịu quan hệ giữa hai nhà.

Nhưng mà ông ta không ngờ Ôn Như Quy lại tuyệt tình như thế, không suy nghĩ chút nào đã từ chối.

Trình Đại Dũng đứng bên ngoài Tứ hợp viện rất lâu mới rời đi.

Lần này, Trình Tú Vân thực sự bệnh rất nặng, nhưng bà ta vẫn không chịu tắt thở, chính là muốn đợi Ôn Như Quy đến gặp mặt mình lần cuối.

Bà ta muốn nhắn nhủ giao Sử Tinh Nhụy cho Ôn Như Quy, con gái là chút bận lòng cuối cùng của bà ta.

Bà ta cảm thấy bản thân sắp c.h.ế.t rồi, chắc chắn Ôn Như Quy sẽ đến gặp mặt, cũng chắc chắn anh sẽ không từ chối nguyện vọng cuối cùng của người sắp chết.

Nhưng mà bà ta đợi rồi lại chờ, chỉ chờ được một mình Trình Đại Dũng.

Đôi mắt trũng sâu mà vẩn đục của bà ta nhìn ra bên ngoài: “Như Quy đâu?”

Trình Đại Dũng nhíu mày lên tiếng: “Đừng nhìn nữa, nó không tới!”

Trình Tú Vân “à” một tiếng, sau đó ho khan dữ dội: “Em... là mẹ nó, nó là thằng con bất hiếu... khụ khụ...”

Trình Đại Dũng cười nhạo một tiếng: “Mày bớt tự mình đa tình đi, nó hoàn toàn không thừa nhận người mẹ như mày! Mày ngẫm lại xem năm đó mày đã gây nghiệp chướng thế nào, nếu mày không đối xử với nó như thế, sao nó có thể tuyệt tình với mày như vậy chứ?”

Trình Tú Vân đã nhiều ngày chưa tắm, cả người bốc ra mùi hôi thối lên tận trời.

Trình Đại Dũng đứng cách bà ta hơn một mét, che mặt không nhìn bà ta.

Ông ta nói một hồi lâu, Trình Tú Vân cũng không hề đáp lại.

Ông ta ngẩng đầu nhìn qua, thì trông thấy hai mắt của Tình Tú Vân nhìn thằng về phía cửa, đã tắt thở từ lâu.

Dáng vẻ giống như...

Chết không nhắm mắt.

Loading...