Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 682: Ly trà xanh thứ sáu trăm tám mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:50:32
Lượt xem: 75
Đồng Tuyết Lục giàn giụa nước mắt, lớn tiếng gào thét.
Bỗng nhiên đôi mắt lạnh như băng của Ôn Như Quy ngước lên, nhìn thoáng qua chỗ cô, sau đó lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
“Tiểu Húc, tôi nhìn thấy một cô gái nói cô ấy yêu tôi, bệnh của tôi nghiêm trọng hơn rồi.”
Đồng Tuyết Lục giật mình, chẳng lẽ Ôn Như Quy có thể nhìn thấy cô sao?
Nhưng sau đó, bất kể cô có nói gì, Ôn Như Quy cũng không hề phản ứng lại.
Từng giọt m.á.u chảy ra khỏi cơ thể anh, sự sống dần dần tan biến.
Mãi cho đến cuối cùng, đầu của anh rủ xuống, không còn tỉnh lại nữa.
Đồng Tuyết Lục ngã ngồi trên mặt đất, lúc này, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.
Ôn Như Quy đã chết, nhưng mà cô vẫn không thể rời khỏi thế giới này.
Cô nhìn thấy Trình Tú Vân báo án trở về, thấy Ôn Như Quy đã chết, bà ta không hề đau đớn chút nào, ngược lại còn vui mừng đến mức suýt chút nữa đã cười ra tiếng.
Cô nhìn thấy Trình Tú Vân cầm tài sản của Ôn Như Quy kinh doanh buôn bán với Sử Tu Năng, hai người kiếm được rất nhiều tiền. Ngay lúc bọn họ đi đến đỉnh cao của cuộc đời, bỗng nhiên Phác Kiến Nghĩa xuất hiện trước mặt bọn họ, b.ắ.n cho mỗi người một phát s.ú.n.g kết thúc tính mạng của bọn họ.
Sau khi g.i.ế.c bọn họ xong, Phác Kiến Nghĩa lập tức chạy trốn sang Mỹ, cả đời không quay về nước nữa.
Khi chú Tông biết ông Ôn và Ôn Như Quy lần lượt qua đời, thì bệnh không dậy nổi, con trai và con dâu của chú ấy lập tức lộ ra bộ mặt thật, bảo chú ấy giao ra tất cả tài sản ra, cũng không đưa chú ấy đi khám bác sĩ.
Cuối cùng, chú Tông c.h.ế.t vì bệnh tật, Hồ Hải và Dương Đông Mai ngồi trước di hài chú ấy vừa đếm tiền, vừa cười nhạo chú Tông ngu ngốc.
“Tôi còn tưởng rằng phải nuôi lão bất tử này mười năm nữa mới cầm được số tiền này, không ngờ ông ta lại bệnh c.h.ế.t nhanh như vậy.”
“Điều này chứng tỏ ông trời đang giúp chúng ta, nể tình số tiền ông ta cho chúng ta, chúng ta chôn ông ta chung với hai mẹ con Hồ Hải đi.”
“Tùy tiện.”
Hóa ra, bọn họ hoàn toàn không phải con trai và con dâu ruột thịt của chú Tông, Hồ Hải thật sự đã qua đời từ lâu rồi rồi. Có lẽ trước khi c.h.ế.t chú Tông đã phát hiện chuyện này cho nên ánh mắt mới trở nên đau thương tuyệt vọng như vậy.
Đồng Tuyết Lục nhìn từng cảnh tượng giống như phim truyền hình lướt qua trước mắt, ngay lúc cô cho rằng bản thân mãi mãi cũng không thể tỉnh lại được, thì một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô...
“Tuyết Lục, dậy đi, mau ra ăn cơm, ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Sau đó, cảm giác ấm áp dán lên cánh môi cô, che phủ đôi môi cô, hôn cô không thể thở nổi.
Cô mở choàng mắt, sau đó lạc vào một đôi mắt sâu thẳm.
Ôn Như Quy hôn lên cánh môi cô: “Nếu còn không tỉnh dậy, Nhiễm Nhiễm sẽ kháng nghị đó.”
Giống như phụ họa cho lời anh nói, Tiểu Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh kêu lên hai tiếng “a a”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-682-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-tam-muoi-hai.html.]
Đồng Tuyết Lục nhìn anh, rồi quay đầu nhìn về hai đứa Tiểu Nhiễm Nhiễm và Tiểu Yến Yến đang nằm bên cạnh cô, Tiểu Yến Yến đang ôm chân mình ăn rất ngon miệng.
Dường như Tiểu Nhiễm Nhiễm rất ghét dáng vẻ ngậm chân của anh trai mình, nhưng một lát sau, con bé cũng nhét ngón tay vào trong miệng, cũng gặm ngon lành.
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt, mũi chua xót.
Cô tỉnh lại rồi, cô còn tưởng rằng cô sẽ mãi mãi ở lại bên trong thế giới đó.
Cô ngẩng đầu ôm lấy mặt Ôn Như Quy, cọ vào người anh giống như một con mèo nhỏ: “Em yêu anh, Như Quy.”
Đối với chuyện kiếp trước, cô sẽ không kể cho Ôn Như Quy, cô cũng sẽ không để cho chuyện trong mơ có khả năng xảy ra!
Vành tai Ôn Như Quy đỏ lên, khóe môi cong cong: “Anh cũng yêu em.” Còn nhiều hơn so với những gì em tưởng tượng.
Tiểu Yến Yến gặm chân, nhìn thấy cha hôn mẹ hai lần, lập tức nhà bỏ chân ra: “A a a!”
Đồng Tuyết Lục lập tức đẩy Ôn Như Quy, xoay người khẽ véo cái mũi nhỏ của Tiểu Yến Yến: “Thằng nhóc này, con kêu cái gì?”
Vân Chi
Tiểu Yến Yến lộ ra nụ cười đáng yêu nhất với mẹ mình, bàn tay nhỏ bé mập mạp vừa múa may vừa kêu: “A a...”
Gương mặt của thằng nhóc trắng trắng mềm mềm, còn trắng hơn so với trứng gà bóc, ánh mắt như quả nho đen nhìn cô, thật sự dễ thương đến mức khiến người ta choáng váng.
Đồng Tuyết Lục cúi người xuống, không nhịn được hôn một cái lên mặt nó.
Tiểu Yến Yến cười “khanh khách”, còn nhìn thoáng qua cha mình.
Ôn Như Quy: “...”
Không biết có phải anh suy nghĩ nhiều hay không, tóm lại anh luôn cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi của con trai giống như đang khoe mẽ với anh vậy.
Thấy anh trai được mẹ hôn, cái chân trắng nõn của Tiểu Nhiễm Nhiễm khẽ đá một cái, vừa khéo đá lên mặt Tiểu Yến Yến: “A a a...”
Ánh mắt đen nhánh nhìn Đồng Tuyết Lục, giống như đang nói: “Mẹ ơi, Tiểu Nhiễm Nhiễm cũng muốn được hôn.”
Trái tim của Đồng Tuyết Lục lại bị cô gái nhỏ dễ thương làm cho run rẩy, cô cúi người xuống hôn vài cái lên mặt con gái.
Bình thường vẻ ngoài của Tiểu Nhiễm Nhiễm rất lạnh lùng, nhưng lúc này được mẹ hôn, cuối cùng không lạnh lùng nổi nữa, cười khanh khách không ngớt.
Tiểu Yến Yến bị chân thối của em gái đá trúng gương mặt nhỏ nhắn, bẹpmiệng mếu máo, thằng bé còn tưởng rằng mẹ sẽ an ủi nó, nhưng mẹ không những không an ủi, còn chạy đi hôn em gái.
Môi nhỏ của Tiểu Yến Yến càng mếu hơn.
Dáng vẻ nhỏ nhắn tội nghiệp, nhìn qua cực kỳ tủi thân.
Nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, Ôn Như Quy không những không an ủi thằng bé, ngược lại còn cảm thấy bỗng nhiên cơn tức trong lồng n.g.ự.c đã biến mất.
Không hổ là con gái anh, làm tốt lắm!