Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 678: Ly trà xanh thứ sáu trăm bảy mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:47:42
Lượt xem: 103
Đặng Hồng xoay người đi vào, nói chuyện bên ngoài cho Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì ngẩn người.
Bởi vì trong sách lấy Đồng Chân Chân làm nữ chính, hầu như không nhắc tới chuyện nhà họ Ôn, chú Tông lại càng không nhắc đến, bởi vậy cô không biết kiếp trước chú Tông có nhận lại con trai mình hay không.
Có điều nếu người ta đã tìm đến rồi, tất nhiên không thể đuổi người đi được.
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút rồi nói: “Làm phiền quản lý Đặng sắp xếp chỗ ngồi, rồi chuẩn bị một ít đồ ăn cho bọn họ. Đợi sau khi tiệc rượu kết thúc thì dẫn bọn họ đến gặp chú Tông, nếu bọn họ dám làm loạn, cứ việc mời bọn họ đến đồn Công an uống trà.”
Đặng Hồng gật đầu: “Được, tôi sẽ làm ngay.”
Đặng Hồng là một quản lý có năng lực, một lát sau, tiếng ầm ĩ bên ngoài đã ngừng lại.
Đợi đến khi Đồng Tuyết Lục trở lại chỗ ngồi, Ôn Như Quy ghé qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Hơi thở ấm áp của anh phun vào tai cô, khiến cho cô hơi giật mình, lỗ tai đỏ lên.
“Bên ngoài có hai người tự xưng là con trai và con dâu của chú Tông, em bảo quản lý Đặng đi giải quyết rồi, mọi chuyện đợi đến khi tiệc rượu kết thúc rồi nói sau.”
Chú Tông ngồi đối diện đang khuyên nhủ ông Ôn uống ít rượu lại, ông Ôn ngại chú ấy phiền phức nhưng vẫn làm theo.
Nếu chú Tông muốn rời khỏi nhà họ Ôn, người không quen nhất khả năng chính là ông Ôn.
Ánh mắt của Ôn Như Quy dừng trên vành tai nhẵn bóng như ngọc của cô, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Đồ ăn của tiệc trăm ngày là do Đồng Tuyết Lục tự mình chọn, chất lượng cũng do cô tự mình kiểm tra, khách khứa đến chúc mừng đều khen ngợi.
Rất nhiều người hỏi thăm giá cả tổ chức tiệc rượu ở đây, mặc dù giá cả hơi đắt, nhưng phục vụ và chất lượng không thể chê được, cũng đủ đẳng cấp, mở tiệc ở chỗ này chắc chắn rất có thể diện.
Trước khi ra về, một số người còn đặt trước thời gian mở tiệc rượu với Đồng Tuyết Lục, khiến nhà hàng kiếm được một khoản nhỏ.
Đợi đến khi khách khứa rời đi hết, lúc này, Đồng Tuyết Lục mới nói mọi chuyện cho chú Tông.
Tay chú Tông run lên, suýt chút nữa đã bóp nát cổ tay của ông Ôn: “Tuyết Lục, cháu nói gì cơ?”
Ông Ôn đau đến nức hít một hơi khí lạnh: “Bình tĩnh một chút, cậu buông tay tôi ra trước đã!”
Lúc này, chú Tông mới thả tay ông ấy ra, nhưng dáng vẻ vẫn cực kỳ kích động như trước.
Đồng Tuyết Lục: “Có hai người tự xưng là con trai và con dâu của chú đến đây. Bởi vì vừa rồi mọi người đang mở tiệc, cháu đã bảo quản lý Đặng dẫn bọn họ vào ăn cơm ở dưới lầu trước rồi.”
“Bây giờ bọn họ đang ở dưới lầu sao?”
“Vâng.”
Nghe thấy câu trả lời của Đồng Tuyết Lục, chú Tông lập tức biến thành một cơn gió chạy như bay xuống dưới.
Cặp song sinh một đứa được thím Trần bế, một đứa được Ôn Như Quy bế, mọi người cũng vội vàng đi qua.
Vân Chi
Tim chú Tông đập nhanh, hai tay run rẩy.
Năm vợ và con trai chú ấy xảy ra chuyện, chú ấy đang ở bộ đội, khi nhận được tin quê nhà xảy ra lũ lụt, chú ấy vội vàng xin phép chạy về, nhưng vẫn chậm một bước.
Lũ lụt đã tàn phá tất cả, nhà cửa đã biến mất, ruộng đồng ngập lụt, khắp nơi đều là xác c.h.ế.t hư thối của gia súc, rất nhiều người bị trôi dạt khắp nơi.
Chú ấy chạy về nhà trong cơn hoảng sợ, sau đó nhìn thấy căn nhà cũ đã bị nước lũ cuốn trôi, vợ và con trai không còn tung tích từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-678-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bay-muoi-tam.html.]
Nghe hàng xóm bên cạnh nói, bởi vì mưa lớn liên tục mấy ngày, nhà cửa của rất nhiều người không kiên cố, mọi người bắt buộc phải di dời, nhưng vẫn chưa kịp di dời thì nhà cửa đã sập, rất nhiều người bị lũ lụt cuốn đi, trong đó có cả vợ và con trai chú ấy.
Nghe được lời này, ruột gan chú ấy đều nứt ra, không muốn tin tưởng.
Chú ấy đi tìm dọc theo con sông rất nhiều ngày, giày cũng đi đến rách, nhưng sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.
Nhiều năm như vậy, chú ấy vẫn không từ bỏ tìm kiếm, nhưng một chút tin tức cũng không hề có.
Đến năm nay là tròn hai mươi năm, vốn dĩ chú ấy định vẽ một dấu chấm hết cho chuyện này, xây một cái mộ cho mẹ con bọn họ, không ngờ con trai lại quay về!
Sao chú ấy có thể không kích động cho được?
Đi xuống lầu dưới, chú Tông nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy hai nam nữ trung niên đang ăn như hổ đói ở trên bàn ăn trong góc phòng, ăn miệng và tay đều đầy dầu mỡ.
Trên bàn, vài cái đĩa và bát rỗng xếp chồng lên nhau, phần ăn kia là phần ăn của ba bốn người bình thường, nhưng hai vợ chồng lại ăn nhiều như vậy, đã no tới tận cổ, nhưng vẫn liên tục nhét đồ ăn vào miệng.
Giống như quỷ c.h.ế.t đói đầu thai.
Những người khác thấy thế đều lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng trong mắt chú Tông, cảnh tượng này lại khiến chú ấy cực kỳ chua xót.
Nếu cuộc sống trôi qua tốt, sao lại đói đến mức này được?
Mặc dù vẫn chưa xác định bọn họ có phải là con trai và con dâu mình hay không, nhưng nếu thật sự con trai mình, cảnh tượng này khiến trong lòng chú ấy khó chịu từng cơn.
Người đàn ông kia đối diện với chú ấy, xem từ mặt mày cũng có hai ba phần tương tự người vợ đã c.h.ế.t của chú ấy.
Hai tay chú Tông run rẩy đi qua: “Hải Nhi? Là con sao?”
Người đàn ông cầm một cái đùi gà béo mập trong tay, cắn một miếng lớn: “Con gì cơ, hết thịt rồi, ông mang thêm một ít đến đây đi!”
Người đàn ông kia vênh mặt hất hàm sai khiến, dáng vẻ như ông lớn.
Đồng Tuyết Lục vừa xuống lầu, đã nhìn thấy hết cảnh tượng này, lông mày hơi nhướng lên.
Trong tay người phụ nữ kia cũng cầm một cái đùi gà, ngẩng đầu lên, sau đó thấy chú Tông đang nhìn chồng mình với vẻ mặt kích động.
Đôi mắt tam giác của bà ta chợt lóe, chân ở dưới bàn đá người đàn ông kia một cái.
Người đàn ông kia kêu một tiếng “Ôi chao”, đang định mắng bà ta đá mình làm gì, thì trông thấy vợ mình ném đùi gà đi, đứng dậy khóc lóc: “Cha, cuối cùng chúng con cũng tìm được cha rồi”
Giọng nói của người phụ nữ vừa the thé vừa sắc bén, giống như tiếng móng tay cào qua thủy tinh, kích thích màng nhĩ của người khác.
Người phụ nữ cũng là cao thủ diễn trò, nước mắt nói chảy là chảy ngay được, chỉ là khóc hơi khoa trương, dáng vẻ như vậy thay vì nói là nhìn thấy người thân đã lâu không gặp, càng giống như đang khóc tang hơn.
Người đàn ông cũng vội vàng phản ứng lại, vứt đùi gà trong tay đi, kích động gọi một tiếng: “Cha, con là Hồ Hải đây!”
Vì để xác nhận thêm, chú Tông cởi quần áo của Hồ Hải ra, phát hiện một cái bớt màu đỏ ở phía sau lưng ông ta.
Nhìn thấy vết bớt, chú Tông lập tức nước mắt giàn giụa: “Hải Nhi, đúng là con rồi! Mấy năm nay, cha đã tìm con rất lâu!”
“Cha, con cũng tìm cha rất lâu, mấy năm nay, con sống rất thê thảm!”
Hồ Hải chạy tới, hai cha con ôm nhau khóc rống lên.
Tiếng khóc rung trời, cảnh tượng khiến người ta rất cảm động.
Mũi ông Ôn chua xót: “Mấy năm nay, Tiểu Tông cũng không dễ dàng.”
Tiểu Tông ở bên cạnh chăm sóc ông nhiều năm như vậy, trong mắt ông, chú ấy đã là người thân trong nhà rồi.