Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 675: Ly trà xanh thứ sáu trăm bảy mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:17:36
Lượt xem: 105
Ôn Như Quy là người có chừng mực, nên Đồng Tuyết Lục không mắng anh: “Đúng rồi, lấy tên con là gì mới hay nhỉ? Có cần bàn bạc với ông nội không?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Ông nội nói để chúng ta tự quyết định là được rồi. Trước đây anh đã nghĩ ra hai cái tên con gái, bây giờ lại chỉ có thể dùng một cái.”
Cực kỳ ấm ức!!!
Đồng Tuyết Lục: “Tên gì?”
“Bên trong “Thấm viên xuân – Trường Sa” của chủ tịch có hai câu thơ như thế này: “Khán vạn sơn hồng biến / Tằng lâm tận nhiễm;”. Anh muốn đặt tên con là Ôn Tẫn Nhiễm, tên ở nhà là Nhiễm Nhiễm, em cảm thấy thế nào?”
Ôn Tẫn Nhiễm.
Đồng Tuyết Lục đọc cái tên này lên hai lần, cười nói: “Em cảm thấy tên này rất dễ nghe, vậy đặt tên này đi.”
Ôn Như Quy cúi đầu nhìn con gái, nhỏ giọng gọi: “Nhiễm Nhiễm, Tiểu Nhiễm Nhiễm.”
Dường như Tiểu Nhiễm Nhiễm bị đánh thức, mở mắt ra, đôi mắt đen láy đối diện với Ôn Như Quy, sau đó chu cái miệng nhỏ, bật khóc “Oe” một tiếng.
Đừng thấy cô bé chỉ hơn hai cân hai, gầy hơn nhiều so với anh trai, nhưng mà tiếng khóc lại cực kỳ vang dội, khiến cho người mới làm cha là Ôn Như Quy sợ hết hồn.
“Tuyết Lục, sao con bé lại khóc to thế này? Anh có nên đi gọi bác sĩ tới không?”
Đồng Tuyết Lục cũng bị tiếng khóc của cô nhóc làm cho kinh ngạc: “Không cần, chắc là đói rồi. Anh bế qua đây đi, con trai cho anh.”
Hai người trao đổi con. Tiểu Nhiễm Nhiễm được uống sữa, lúc này mới ngừng khóc.
“Vậy con trai thì sao? Nên lấy tên nào?”
Ôn Như Quy: “Em quyết định là được.”
Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười: “Em bảo anh nè, anh phải đối xử với con trai của chúng ta tốt một chút, nếu không đến khi anh già rồi, đừng trách thằng bé không dọn phân dọn nước tiểu cho anh.”
Ôn Như Quy nghĩ một chút, rồi gật đầu thật mạnh: “Em nói rất có lý. Mấy thứ việc vừa bẩn vừa mệt này nên để cho con trai làm, sau này già rồi sẽ để cho nó bưng phân dọn nước tiểu cho chúng ta.”
Đồng Tuyết Lục: “...” Ý của cô là thế sao?
Cô suy nghĩ một chút, rồi nói: “Trong kinh thi có câu thơ “Thuở trái đào ấu thơ đùa nghịch/ Đã cùng nhau khúc khích nói cười.”, chi bằng chúng ta gọi con trai là Ôn Yến Ngôn, tên thân mật là Yến Yến.”
Ôn Như Quy gật đầu: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-675-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bay-muoi-lam.html.]
Sau khi hai đứa nhỏ ăn no, Đồng Tuyết Lục lại mệt. Cô giao con cho Ôn Như Quy rồi nhanh chóng ngủ mất.
Đến ngày hôm sau, cô mới biết Vương Tiểu Vân sinh được một thằng cu mập mạp, nặng bốn cân, lúc sinh ra đã dày vỏ Vương Tiểu Vân cực thảm.
Bởi vì có con trai, Chu Diễm cười đến mức miệng gần như ngoác đến tận mang tai, nhưng mà thấy Ôn Như Quy có một cô con gái, trong lòng anh ta lại thấy ngứa ngáy.
Sau khi về nói với Vương Tiểu Vân cố gắng sinh thêm đứa con gái nữa, bị Vương Tiểu Vân mắng cho m.á.u chó đầy đầu.
Sáng sớm ông Ôn và chú Tông đã mang canh gà, trứng giấm gừng, và cả thức ăn đã nấu tới.
Gà là gà mái già, bỏ thêm táo đỏ, ngô, và cà rốt vào hầm chung. Bởi vì cô phải cho con bú, nên không thêm muối vào bên trong, nhưng mà canh vẫn rất ngọt, cũng không khó uống.
Đồng Tuyết Lục không thích ăn trứng giấm gừng, nhưng mà nghe nói ở cữ đều phải ăn món này, cô không thể làm gì khác hơn là bịt mũi ăn tiếp.
Đồ ăn quá nhiều, Đồng Tuyết Lục không ăn hết. Ôn Như Quy thấy cô ăn no rồi, lúc này mới lấy canh cô uống còn thừa ra uống nốt, không chê chút nào.
Ông Ôn ngắm chắt nội trai và chắt nội gái, trong mắt đã không còn chứa nổi người khác.
Ôn Như Quy nói cho ông hai cái tên đã đặt, ông Ôn đọc lại mấy lần, liên tục khen hai cái tên này hay lắm.
Sau đó hai người Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng cũng tới bệnh viện thăm Đồng Tuyết Lục.
Thấy hai đứa nhỏ, đáy mắt Khương Đan Hồng tràn đầy ấm áp: “Trông hai đứa nhỏ xinh xắn quá nhỉ. Con gái giống đồng chí Ôn nhiều hơn, con trai thì giống em nhiều hơn.”
Nghe thấy thế, Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười: “Chị đừng nói mấy lời này trước mặt Như Quy nhé.”
Mặt Khương Đan Hồng đầy khó hiểu: “Tại sao vậy?”
Đồng Tuyết Lục cười đùa: “Anh ấy thích con gái, anh ấy hy vọng con gái có vẻ ngoài giống em, không ngờ con trai mới giống em, nên anh ấy không vui.”
Theo như lời của Ôn Như Quy, thì con trai đã tranh mất chỗ của một áo bông nhỏ tri kỷ khác, lại còn trông giống Đồng Tuyết Lục, đúng là đáng ghét.
Hai người Khương Đan Hồng và Phương Tĩnh Viện nghe vậy đều nở nụ cười.
Phương Tĩnh Viện nhìn đứa nhỏ một hồi, rồi nhìn sang phía bụng cô, ấp úng nói: “Có phải sinh con đau lắm không?”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Ừ, đau lắm. Cho nên sinh hai đứa này xong tôi sẽ không sinh nữa!”
Phương Tĩnh Viện gãi gãi mũi: “Nghe cậu nói như vậy, tôi quyết định sau này sẽ không sinh con!