Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 674: Ly trà xanh thứ sáu trăm bảy mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:16:25
Lượt xem: 91
Sau khi cô tỉnh lại lần nữa, đã là nửa đêm.
Thời gian quá muộn, tư lệnh Tiêu đã đưa mấy anh em Tiêu Gia Minh về, ông Ôn cũng về rồi, chỉ còn Ôn Như Quy và thím Trần ở lại chăm sóc Đồng Tuyết Lục và hai đứa nhỏ.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu, thấy Ôn Như Quy nằm ghé vào giường bệnh.
Một tay anh nắm lấy tay cô, mi mắt rủ xuống, vừa dài lại vừa dày, khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Cô hơi cựa người một cái, còn chưa kịp mở miệng, Ôn Như Quy đã tỉnh lại: “Em dậy rồi à?”
Đồng Tuyết Lục: “Sao anh không lên giường ngủ? Anh nằm như vầy sẽ bị cảm lạnh đó.”
Ôn Như Quy: “Anh lo em dậy rồi sẽ không thấy ai. Để anh rót cho em ly nước.”
Đồng Tuyết Lục vội vàng kéo anh lại, mặt hiếm khi đỏ lên: “Em muốn đi vệ sinh.”
Thật ra lúc này cô không hề mắc tiểu, nhưng mà cô nhớ đời trước khi chị họ của cô vừa sinh con xong, bác sĩ có dặn chị ấy phải coi bài tiết như nhiệm vụ phải hoàn thành.
Dù không mắc tiểu cũng phải đi tiểu, nếu không rất có thể sẽ dẫn đến bí tiểu, tạo thành nhiễm trùng đường tiết niệu.
Ôn Như Quy không nói hai lời, khom cười bế cô lên, đi về phía phòng vệ sinh.
Bọn họ ở phòng hai người, giá cả khá đắt, nhưng mà có phòng vệ sinh riêng, bọn họ đã bao trọn cả căn phòng.
Sau khi đi vệ sinh trở lại, Ôn Như Quy rót cho cô một ly nước ấm, sau đó lại lấy canh gà còn ấm và cơm cho cô ăn.
Thím Trần muốn nhúng tay cũng không chen được.
Đồng Tuyết Lục thấy hơi đói, uống hai ngụm canh lớn, mới mở miệng: “Con đâu? Trông giống ai vậy? Em vẫn còn chưa được thấy vẻ ngoài của chúng nó.”
Ôn Như Quy: “Để anh bế tới cho em xem.”
Thím Trần vội vàng tiến lên ôm lấy bé gái, ai ngờ còn chưa đụng vào bé gái, đã nghe Ôn Như Quy nói: “Thím Trần, thím bế đứa còn lại đi.”
Thím Trần: ?
Ôn Như Quy không để ý đến sự khó hiểu của thím Trần, đôi chân dài sải bước tới, cẩn thận bế lấy cô con gái đang nằm trên giường dành cho trẻ sơ sinh, đáy mắt tràn ngập dịu dàng.
Thím Trần lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Đồng Tuyết Lục biết những đứa trẻ vừa mới sinh ra sẽ hơi xấu xí, sau khi nảy nở sẽ tốt hơn. Nhưng mà khi nhìn thấy cặp sinh đôi, cô vẫn không nhịn được thất vọng.
“Sao lại xấu thế? Nếu như không phải tận mắt thấy bọn nó chui ra, em sẽ nghi ngờ bọn nó bị bế sai rồi.”
Ôn Như Quy căng thẳng, muốn vươn tay che tai con gái lại, nhưng mà tay không đủ: “Lời như vậy sau này không được nói trước mắt con gái, con bé sẽ nghe thấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-674-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bay-muoi-tu.html.]
Đôi mày thanh tú của Đồng Tuyết Lục nhướng lên: “Nghe thấy thì nghe thấy thôi. Chẳng lẽ sau khi con gái sinh ra, địa vị của em ở trong lòng anh đã không còn nữa rồi à?”
Cho nên tình yêu sẽ biến mất đúng không?
Ôn Như Quy vội vàng nói: “Không phải, em là thứ nhất, con gái thứ hai.”
Không cần phải nói, con trai thứ ba.
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới hài lòng, xúc một miếng cơm thật to.
Thím Trần bất ngờ không kịp đề phòng, bị đút một mồm cẩu lương, đột nhiên cảm thấy sự xuất hiện của mình trong căn phòng này có hơi dư thừa.
Đồng Tuyết Lục cơm nước xong nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay thím Trần. Thím Trần vội nói muốn tới phòng rửa tay, sau đó chừa lại không gian cho hai vợ chồng bọn họ.
Đứa nhỏ ngủ rất say, bị bế tới bế lui cũng không tỉnh dậy. Thật ra nếu quan sát nghiêm túc, ngũ quan của cả hai đứa đều cực kỳ ưu việt.
Mũi nhỏ thẳng tắp, mới sinh ra mà lông mi đã dài rậm, khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào, lúc này đang hơi mấp máy vài cái, làm ra động tác b.ú sữa.
Cô đụng vào cái mũi nhỏ của thằng bé một cái, thằng bé mở mắt ra, tỉnh dậy.
Vân Chi
Đôi mắt thằng bé hẹp dài, con ngươi vừa lớn lại vừa đen, giống như quả nho. Không biết có phải đang đói hay không, thằng bé chu miệng nhỏ òa khóc.
Đồng Tuyết Lục ngủ khoảng hai tiếng đồng hồ, bây giờ vừa vặn thích hợp cho con b.ú sữa.
Cô vén áo lên, sau đó liếc vành tai đỏ ửng của Ôn Như Quy, ánh mắt trợn trừng nhìn con trai hình như... Hơi hung dữ.
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên: “Anh sao vậy? Nếu như không biết, còn tưởng rằng anh đang nhìn kẻ thù của mình đó.”
Mi mắt Ôn Như Quy khẽ run: “Không phải.”
Không hề nhận mình đang ghen tị.
Đồng Tuyết Lục: “Không phải anh ghen tị vì con có thể b.ú sữa chứ?”
Tai Ôn Như Quy càng đỏ hơn: “Không mà. Chỉ là anh cảm thấy người làm anh như nó chẳng biết nhường nhịn gì cả. Em xem nó mập thế này, em gái lại gầy nhom, chắc chắn khi còn ở trong bụng chất dinh dưỡng đều bị nó cướp hết.”
Đây là cũng oán niệm trong lòng anh, sau khi trở lại phòng bệnh anh mới có thời gian ngắm hai đứa nhỏ.
Không nhìn thì không biết, mà vừa nhìn một cái đã bị dọa giật mình, thế mà con gái lại nhỏ hơn con trai nhiều như thế, thật sự quá đau lòng.
Đồng Tuyết Lục: “Hai đứa ở trong bụng, luôn có một đứa nhỏ hơn một đứa lớn hơn, chuyện này sao bọn nó có thể quyết định được?”
Ôn Như Quy cảm thấy bàn tay bé nhỏ của con trai nắm n.g.ự.c cô cực kỳ nhức mắt: “Sao không thể chứ? Nếu như nó ăn ít một chút, vậy thì không phải có thể để cho em gái nó ăn hay sao?”
Được rồi, đúng là anh đang coi con trai như kẻ địch mà.