Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 673: Ly trà xanh thứ sáu trăm bảy mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:15:09
Lượt xem: 82
Bác sĩ nữ thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh, hỏi: “Chỉ có điều gì cơ?”
“Chỉ có điều bà nói là một đôi bé gái, bây giờ biến thành sinh đôi trai gái rồi.”
Bác sĩ nữ thấy trong giọng nói của anh pha thêm chút tủi thân, sững sờ một lát rồi bật cười: “Tôi vẫn còn nhớ lúc siêu âm, có một đứa nhỏ dùng tay chắn mất một nửa, nên tôi không nhìn rõ bộ phận nhô ra. Vì thế, đã đoán rằng nó là con gái, bây giờ xem ra là do cậu bé đã che mất quả ớt nhỏ rồi.”
Che mất quả ớt nhỏ.
Vân Chi
Che mất.
Che.
...
Khóe miệng Ôn Như Quy không nhịn được co quắp: “Thì ra là thế. Tôi về phòng bệnh chăm sóc vợ mình.”
Bác sĩ nữ gật đầu, cuối cùng trong lòng cũng chịu tin anh không phải một người trọng nam khinh nữ, hơn nữa còn đau lòng vợ như thế, đồng chí nữ kia đúng là quá hạnh phúc.
Có nhiều trường hợp phụ nữ sinh con xong, người đàn ông và người nhà chỉ lo cho đứa bé, rất ít người đặt sản phụ lên vị trí đầu tiên.
Sản phụ đau đớn mười mấy tiếng mới có thể sinh con ra, mọi người lại chỉ lo lắng cho đứa trẻ. Mỗi lần thấy cảnh tượng như vậy đều khiến bà ấy cảm thấy trái tim băng giá.
Nhưng mà sự xuất hiện của Ôn Như Quy khiến bà ấy thấy được hy vọng. Thì ra trên cõi đời này vẫn còn đàn ông tốt, chỉ là quá hiếm hoi mà thôi.
Đám người ông Ôn và tư lệnh Tiêu đã lấy lại tinh thần từ kinh ngạc, vui sướng không thôi.
Bọn họ thích bé gái, bé trai bọn họ cũng thích, sinh đôi trai gái là bọn họ thích nhất.
Tư lệnh Tiêu ôm cháu trai và cháu ngoại gái, toét miệng nói với ông Ôn: “Lão bảo thủ, nhà họ Ôn các ông có phúc lắm mới lấy được Tuyết Lục nhà tôi đấy, đúng là phúc phận tu mấy kiếp. Nhìn phúc khí này đi, một lần đã sinh được cả trai lẫn gái rồi, bao nhiêu người trông mong mãi cũng không được đâu!”
Bình thường ông Ôn luôn thích đấu khẩu với ông, nhưng lần này lại cười thấy răng không thấy mắt: “Đúng đúng, ông nói đúng lắm. Như Quy có thể lấy được Đồng Tuyết Lục là phúc của nó!” Cũng là phúc phận của nhà họ Ôn.
Cho dù không phải con trai, ông cũng nghĩ như vậy.
Cứ xem khoảng thời gian Ôn Như Quy phát bệnh trước đó thì biết, chẳng những Đồng Tuyết Lục không chê anh, còn chăm sóc tận tình. Nếu như không phải có cô, sao Ôn Như Quy có thể tốt lên nhanh như thế?
Trong lòng ông, tình cảm dành cho Tuyết Lục đã vượt qua cả Như Quy từ lâu rồi.
Mấy đứa nhỏ đã đợi đến mức mệt mỏi, lúc này thấy hai đứa trẻ vừa sinh ra, cơn buồn ngủ lập tức bay biến.
Tiêu Miên Miên chạy tới, kéo áo ông nội nũng nịu hỏi: “Ông nội, cho cháu xem cục cưng bé bỏng nhà mình với. Cháu muốn nói với hai cục cưng cháu là dì của chúng nó.”
Hai y tá nhìn thấy một cô bé trắng trẻo xinh xắn, luôn miệng nói mình là trưởng bối, suýt chút nữa đã bị sự đáng yêu ấy dìm chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-673-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bay-muoi-ba.html.]
Tư lệnh Tiêu không có cách nào từ chối cháu gái nhỏ nũng nịu, khom người xuống để cho cô bé nhìn.
Tiêu Miên Miên nhìn một cái, như bị sét đánh.
Sao cháu ngoại gái lại xấu xí thế này?
Cả người nhăn nhúm, mặt thì đỏ, còn bị thứ gì đó không biết tên che trên đầu nữa, cứ như con khỉ trong vườn thú vậy, vừa xấu xí vừa đáng thương.
Hai anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín cũng có chung cảm nhận ấy, vẻ ngoài của hai đứa cháu mới sinh hình như hơi xấu nhỉ?
Có phải bế nhầm rồi không?
Chị gái với anh rể đều đẹp như vậy, sao hai đứa nhỏ lại xấu thế?
Tư lệnh Tiêu và ông Ôn không biết suy nghĩ trong đầu mấy đứa nhỏ, bế trẻ sơ sinh tới phòng bệnh.
Miệng tư lệnh Tiêu khen không ngớt: “Trông xinh đẹp biết bao. Nhìn cái sống mũi này thẳng chưa kìa, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một tiểu mỹ nhân.”
Ông Ôn ôm cháu trai, có chút thèm cháu gái trong tay đối phương: “Đúng thế. Ông xem rái tai con bé vừa dày vừa lớn, sau này nhất định rất có phúc.”
Đồng Gia Tín tiến lại gần anh hai mình, nhỏ giọng nói: “Anh nè, ông nội và ông Ôn thế kia có phải gọi là trợn mắt nói dối hay không?”
Tiêu Gia Minh nhìn cậu bé một cái, thấp giọng khiển trách: “Đừng có nói linh tinh. Mấy lời như vậy không được nói trước mặt chị với anh rể!”
Cậu ta từng nghe nói mẹ không chê con xấu. Cho dù trông cháu ngoại trai và cháu ngoại gái rất khó nhìn, nhưng mà chắc chắn chị với anh rể sẽ không chê bọn chúng.
Cậu ta cũng sẽ không. Hơn nữa bởi vì trông bọn nó quá xấu, cậu ta càng muốn yêu thương bọn chúng hơn.
Đồng Gia Tín: “Tất nhiên em biết là không thể nói rồi, chỉ là em cảm thấy chúng nó hơi đáng thương thôi.”
Tiêu Miên Miên đứng bên cạnh gật đầu thật mạnh.
Tiêu Gia Minh nhìn hai người bọn họ: “Cho nên chúng ta càng phải đối xử với bọn chúng tốt hơn, càng phải yêu thương bọn chúng hơn, đã biết chưa?”
Hai người nghe rõ, nghiêm túc gật đầu một cái.
Sẽ đối xử tốt với cháu ngoại trai (gái), bởi vì hai đứa xấu xí nên sẽ đối xử với hai đứa tốt hơn!
Cứ nghiêm túc quyết định như vậy đi.
Đồng Tuyết Lục không biết quyết định của mấy anh em, nếu không phỏng chừng sẽ bật cười.