Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 671: Ly trà xanh thứ sáu trăm bảy mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:10:59
Lượt xem: 72
Đến tháng ba, ngày xuân ấm áp hoa nở, Đồng Tuyết Lục chuẩn bị sinh.
Cô đến bệnh viện nằm trước thời gian dự sinh một ngày, chỉ sợ đến lúc đó luống cuống tay chân sẽ không tốt, hơn nữa cô còn sinh đôi, cô tiếc cái mạng này lắm.
Ngày dự sinh thường không quá chính xác, nhưng mà ngày dự sinh của Đồng Tuyết Lục lại rất chính xác. Sau khi cô vào viện một ngày, bụng của cô bắt đầu đau từng cơn.
Lúc ấy Ôn Như Quy đang kể chuyện cho đôi áo bông tri kỷ trong bụng nghe, Đồng Tuyết Lục đột nhiên nắm lấy tay anh, nói: “Như Quy, bụng em đau quặn từng cơn, có khi sắp sinh rồi.”
Sắc mặt Ôn Như Quy tái nhợt. đứng phắt dậy: “Để anh đi gọi bác sĩ tới!”
Bác sĩ tới rất nhanh, sau khi kiểm tra nói cô sắp sinh rồi, nhưng mà còn lâu mới sinh, cứ để cho cô ăn một chút gì đó trước đã.
Ôn Như Quy nghe thấy thế, lại nhanh chóng chạy tới nhà ăn mua hoành thánh, rồi gọi điện thoại thông báo cho người nhà.
Mặc dù rất kích động và hoảng hốt, nhưng tất cả mọi việc đều được anh xử lý gọn gàng.
Người nhà nhận được điện thoại, ông Ôn, chú Tông cùng với thím Trần bảo mẫu mang cháo gà và nước đường cùng nhau vào viện.
Tư lệnh Tiêu cũng muốn tới, nhưng mà trong nhà còn mấy đứa nhỏ, ngày mai chúng nó còn phải đi học, ông chỉ có thể ở lại.
Tiêu Miên Miên nhìn ông nội, mặt đầy mong đợi: “Ông nội, ngày mai chúng cháu không thể xin nghỉ ạ? Cháu muốn tới bệnh viện với chị.”
Đồng Gia Tín gật đầu thật mạnh: “Cháu cũng muốn đi.”
Vân Chi
Tiêu Gia Minh cũng gật đầu, ý nguyện nơi đáy mắt cực kỳ kiên định.
Chị là người quan trọng nhất trong gia đình bọn họ. Cậu nghe nói phụ nữ sinh con như đi dạo quỷ môn quan, trong lòng cậu cực kỳ lo lắng.
Bây giờ không tới bệnh viện, tối nay cậu cũng không ngủ được, ngày mai lại càng không có tâm trạng học hành gì cả.
Tư lệnh Tiêu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đi, chúng ta đều đi!”
Vì thế cả nhà lại ngồi xe vội vã chạy tới bệnh viện.
Bụng Đồng Tuyết Lục đau khoảng hơn hai tiếng, thời gian không dài cũng chẳng ngắn. Nhưng mà so với nhiều người, cô vẫn đủ may mắn.
Ít nhất là lúc cô vào phòng sinh, Vương Tiểu Vân đau trước cô ba tiếng đồng hồ vẫn chưa sinh được.
Thấy cô được đẩy tới phòng sinh, Vương Tiểu Vân túm tay Chu Diễm, dùng sức cắn: “Đều là do anh sai. Nếu như không phải tại anh, sao tôi phải chịu tội thế này chứ hu hu hu...”
Chu Diễm: QAQ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-671-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bay-muoi-mot.html.]
Đàn ông còn sống chính là sai lầm, có đúng không?
Lúc Đồng Tuyết Lục được đẩy tới phòng sinh, Ôn Như Quy cũng muốn đi vào theo, nhưng mà bị y tá cản lại.
Đồng Tuyết Lục nắm lấy tay anh, nhìn vào ánh mắt anh, nói: “Anh chờ em ở bên ngoài nhé, em và con sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lần này Ôn Như Quy rất cố chấp: “Không, anh phải vào cùng với em!”
Cuối cùng vẫn là tư lệnh Tiêu đứng ra tìm quan hệ, mới để Ôn Như Quy vào phòng sinh.
Cảnh phụ nữ sinh con chẳng đẹp đẽ chút nào. Đồng Tuyết Lục đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra ướt trán, môi cũng sắp bị cắn nát.
Ôn Như Quy đứng bên cạnh, tay bị cô túm trắng bệch, đột nhiên anh giơ cánh tay còn lại của mình ra: “Đừng tự cắn mình, cắn tay anh này.”
Đồng Tuyết Lục muốn nói không cần, nhưng mà một cơn đau mới ập tới, khiến cô há miệng cắn vào tay anh.
Đau.
Lúc này cảm giác của hai người như hòa vào nhau.
Chỉ là Ôn Như Quy biết, nỗi đau của anh chẳng bằng một phần ngàn so với cô.
Thấy cô dùng sức như thế, khổ sở sinh con cho mình như thế, trái tim anh như bị người ta bóp nghẹt.
Anh quyết định, cho dù có thế nào cũng không để cho cô mang thai lần nữa.
Nửa tiếng sau, tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên trong phòng sinh.
Ôn Như Quy nhìn sang, thì nghe thấy bác sĩ nữ nói: “Đứa bé đầu tiên, bé trai, sinh ra vào tám giờ mười một phút tối tại Kinh Thị.”
Ôn Như Quy giật mình: “Bác sĩ, bác có nhầm không vậy? Sao lại là con trai?”
Trước kia siêu âm rõ ràng nói là một đôi bé gái, sao lại ra thằng cu thế này?
Chẳng lẽ là nhìn lầm rồi ư?
Bác sĩ nữ liếc anh một cái: “Nếu như đến cả giới tính mà tôi cũng nhầm, vậy thì sao cậu có thể yên tâm giao vợ cậu cho tôi đỡ đẻ?”
Ôn Như Quy không muốn tin, anh nhìn sang đứa bé mới sinh trong tay y tá, sau đó thấy được một vật nho nhỏ chỉ thẳng lên trời.
Trông dáng vẻ còn rất có tinh thần.
Ôn Như Quy: ?!!