Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 661: Ly trà xanh thứ sáu trăm sáu mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:04:25
Lượt xem: 115
Trong khoảng thời gian Ôn Như Quy xảy ra chuyện, Trình Tú Vân ko trở về Tân Thị, mà tiếp tục ở lại thủ đô.
Không thể không nói, người phụ nữ Trình Tú Vân này cũng có chút bản lĩnh. Không có người đàn ông Sử Tu Năng kia, bà ta lại nhanh chóng tìm được một người đàn ông mới làm núi dựa cho mình.
Tuổi tác người đàn ông kia không nhỏ, khoảng sáu mươi mấy tuổi, trước kia là lãnh đạo đơn vị, vợ và con trai đã c.h.ế.t mấy năm trước. Trong tay ông ta có tiền, nhưng rất cô đơn.
Trình Tú Vân nắm được điểm này của đối phương, chủ động tiếp cận ông ta, quan tâm ông ta. Người đàn ông kia dần dần bị cảm động, vụng trộm chung sống với Trình Tú Vân, còn bị dụ dỗ bỏ tiền cho Trình Tú Vân làm ăn.
Bởi vì lần trước Trình Tú Vân nhập hàng quần áo bị cướp bóc, nên bóng ma đối với chuyện bán quần áo này rất sâu. Thấy Lỗ Vị Trai của Đồng Tuyết Lục làm ăn rất tốt, vì thế bà ta nhanh chóng động não mở ra một “Lỗ Vị Hương”.
Người đàn ông già kia đối xử với bà ta rất tốt. Bà ta muốn kinh doanh ẩm thực, ông ta nhờ quan hệ lấy được công thức nấu ăn bí truyền, còn tìm thêm một đầu bếp cho bà ta. Vì vậy, “Lỗ Vị Hương” cứ thế được mở ra.
Khoan hẵng nói đến việc Trình Tú Vân may mắn như thế nào, mặc dù Lỗ Vị Hương không bằng Lỗ Vị Trai của Đồng Tuyết Lục, nhưng mà mượn hơi của Lỗ Vị Trai, cũng lên như diều gặp gió.
Trước kia Đồng Tuyết Lục không rảnh xử lý bà ta, bây giờ bệnh tình của Ôn Như Quy đã dần dần ổn định lại, cô chuẩn bị ra tay.
Lỗ Vị Hương của Trình Tú Vân cũng mở ở phố buôn bán, đúng lúc chính phủ đang muốn phát triển bên này, bà ta chó ngáp phải ruồi chiếm được tiên cơ.
Đồng Tuyết Lục nói kế hoạch cho hai ông nội. Một tuần sau, đối diện Lỗ Vị Hương bỗng mở ra một nhà bán đồ kho mới.
Tên gọi là Thơm hơn Lỗ Vị Hương.
Bảng hiệu vừa mới treo lên, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Mấy năm nay tên tiệm đều được đặt rất đứng đắn nghiêm túc, vì thế đều lấy ý tốt để đặt, ví dụ như tiệm cơm Đông Phong, Như Ý Trai, quán rượu Vân Lai nọ kia.
Nào có ai lấy cái tên tiệm như thế này chứ?
Vừa nghe thôi đã thấy không đứng đắn rồi.
Quan trọng hơn chính là, cái tên này nhìn một phát là biết ngay muốn đối đầu với “Lỗ Vị Hương” ở phía đối diện.
Vân Chi
Quần chúng ăn dưa lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu, là: Đánh, đánh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-661-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-sau-muoi-mot.html.]
Phía đối diện vừa cho thuê, Trình Tú Vân đã chạy qua nghe ngóng. Nhưng mà đối phương nói với bà ta rằng bọn họ định buôn bán quần áo, vì thế bà ta cũng không để trong lòng.
Ai ngờ đối phương lại chó má như vậy, lừa bà ta thì cũng thôi đi, còn lấy tên tiệm tổn hại thanh danh người khác như thế, không phải muốn bà ta ghê tởm hay sao?
Trình Tú Vân tức giận đỏ bừng mặt, chạy tới chất vấn nhân viên của tiệm: “Ông chủ của mấy người đâu? Kêu ông chủ của mấy người ra đây!”
Tưởng Tuấn Lực, cũng chính là người anh họ bà con xa của Tưởng Bạch Hủy, xoay người sang nhìn Trình Tú Vân: “Bà tìm chủ của chúng tôi có việc gì?”
Trình Tú Vân trừng mắt nhìn anh ta: “Tên tiệm các cậu đặt vậy là sao hả? Các cậu đang cố ý ghê tởm người khác có đúng không? Các cậu làm vậy là cạnh tranh ác ý. Về nói lại cho ông chủ các cậu, bảo ông ta biết điều thì đổi tên ngay lập tức cho tôi, nếu không thì tôi sẽ tới đồn công an để tố cáo các cậu.”
Tưởng Tuấn Lực không tức giận, cũng chẳng sợ hãi, khóe môi nhếch lên, mộ ra hàm răng trắng: “Vậy mời bà cứ việc đi.”
Trình Tú Vân: “...”
Quá kiêu ngạo, đúng là ức h.i.ế.p người quá đáng!
Quần chúng ăn dưa vây xem: Đánh, mau đánh nhau đi!
Vì tranh miệng lưỡi, cũng vì làm ăn, Trình Tú Vân thật sự tới đồn công an.
Nhưng đồng chí công an lại nói tên tiệm của đối phương không vi phạm quy định, nếu như bà ta sợ cạnh tranh ác ý thì đổi tên là được.
Suýt chút nữa khiến bà ta giận đến mức hộc m.á.u tại chỗ.
Về đến nhà, bà ta giận dữ nằm trên giường kêu đau oai oái, người đàn ông kia thấy dáng vẻ này của bà ta lập tức đau lòng.
Trên tay ông ta có chút quan hệ, vì thế xoay người ra cửa, muốn nhờ bạn bè giúp mình khiến cửa tiệm đối diện kia không mở cửa nổi. Ra tay trong cái ngành ẩm thực này dễ nhất, tùy tiện mượn cớ ở phương diện vệ sinh là được.
Bạn bè nể tình nghĩa nhiều năm nên đã đồng ý, nhưng chưa tới một ngày, bạn bè đã nói với ông ta, bọn họ không thể giải quyết được chuyện này, bảo ông ta tốt nhất không nên ở chung với Trình Tú Vân nữa, nếu không sau này sẽ tự hại chính mình.
Người đàn ông kia không thèm nghe, sau đó còn nói lại chuyện này cho Trình Tú Vân biết. Trình Tú Vân không hề ngu ngốc, lập tức đoán ra được là ai đang đối đầu với mình.
Bà ta giận dữ nghiến răng nghiến lợi: “Nhà họ Ôn là một đám hèn hạ. Được lắm, vốn dĩ tôi không muốn tiếp tục đấu với bọn họ nữa, do bọn họ ép tôi!”