Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 657: Ly trà xanh thứ sáu trăm năm mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:03:10
Lượt xem: 110
Sau khi Trình Tú Vân trở về thì ngã bệnh, sốt cao không hạ, đến cả xuống giường cũng không xuống được. Cuối cùng cũng không thể gặp Sử Tu Năng, tất nhiên cũng không có cách nào ly hôn.
Đợi đến khi bà ta khỏi bệnh, Sử Tu Năng đã bị giải đến nông trường Tây Bắc tham gia lao động cải tạo rồi.
Sử Tu Năng cho rằng Trình Tú Vân ghét bỏ mình, từ sau khi ông ta bị bắt, bà ta chưa từng đến thăm mình, ông ta vừa đợi vừa chờ, mãi cho đến khi bị đưa đi, cũng không có người nào đến thăm ông ta.
Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai họa đến đều tự bay đi, điều này khiến trong lòng ông ta sinh ra hận ý đối với Trình Tú Vân.
...
Cuối cùng bên phía Tô Việt Thâm cũng đã làm xong giấy chứng nhận, tự mình sắp xếp đưa bác sĩ Trần đến Kinh Thị.
Mặc dù đã nhiều năm không gặp Ôn Như Quy, nhưng phong thái nhân tài như vậy của Ôn Như Quy, cho dù chỉ gặp một lần, người bình thường cũng sẽ không quên được.
Tô Việt Thâm còn nhớ rõ dáng vẻ phấn chấn, ôn hòa nhanh nhẹn trước kia của Ôn Như Quy. Song lần này gặp anh, cho dù anh ta đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng vẫn không nhịn được bị dọa sợ.
Hai gò má của Ôn Như Quy hóp vào trong, tuy rằng đôi mắt có thần, nhưng dưới mí mắt là vành mắt thâm đen, ngoại trừ Đồng Tuyết Lục, đều không quan tâm đến tất cả phản ứng bên ngoài.
Tình hình như vậy không khỏi khiến lòng anh ta cảm thán.
Sau khi Tô Việt Thâm xuống xe, người đi theo phía sau anh ta không phải là bác sĩ Trần, mà là Tiểu Cửu đòi đi theo cho bằng được.
Năm nay Tiểu Cửu tám tuổi, dáng người đã cao lên không ít so với trước kia, nhưng dáng vẻ vẫn thanh tú đẹp mắt như trước đây. Đôi mắt hẹp dài, sống mũi thanh tú, có thể tưởng tượng sau khi lớn lên sẽ làm bao nhiêu cô gái mê đắm.
Không giống như những thằng nhóc trẻ trâu cùng tuổi khác, vừa nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, trên mặt cậu bé thoáng lộ ra vẻ xấu hổ, lập tức lễ phép chào hỏi: “Chào chị Tuyết Lục, chào anh rể Như Quy, chào ông nội Ôn, chào ông nội Tông.”
Đồng Tuyết Lục không ngờ Tiểu Cửu sẽ đến cùng, giơ tay xoa đầu cậu bé: “Chào Tiểu Cửu, lâu rồi không gặp, em cao hơn không ít nhỉ.”
Tiểu Cửu nghe thấy vậy, ý cười trên khóe miệng càng đậm hơn, ngăn cách bởi vì đã lâu không gặp cũng biến đi không ít.
Đúng lúc này, Tiêu Miên Miên chạy ra từ trong phòng, nhìn thấy Tiểu Cửu thì hơi giật mình.
Có điều cô bé nhanh chóng nhận ra: “Em trai Tiểu Cửu!”
Đồng Tuyết Lục không nhịn được mỉm cười: “Em xem em còn thấp hơn Tiểu Cửu nửa cái đầu, còn không biết xấu hổ gọi người ta là em trai?”
Tiêu Miên Miên lấy tay so sánh chiều cao của mình với Tiểu Cửu, quả nhiên đã thấp hơn nửa cái đầu, không khỏi bĩu môi nói: “Em trai Tiểu Cửu, sao em lại cao như vậy, em phải chờ chị một chút chứ.”
Tiểu Cửu nghe thấy lời Tiêu Miên Miên, không tức giận, ngược lại còn tốt tính phụ họa theo: “Chị nói đúng, xin lỗi, em cao nhanh quá rồi.”
Tiêu Miên Miên kiễng mũi chân, vỗ vỗ đầu cậu bé: “Biết sai có thể sửa, vậy sau này em phải chờ chị đấy nhé.”
Tiểu Cửu xấu hổ cười: “Vâng.”
Mặc dù đã nhiều năm không gặp mặt, nhưng hai người vẫn thường xuyên viết thư hoặc là gọi điện thoại, cho nên hai bên hoàn toàn không cảm thấy xa lạ với nhau.
Sau đó là bác sĩ Trần xuống xe, lực chú ý của mọi người đều dời đến trên người bác sĩ Trần.
Bác sĩ Trần là người Trung gốc Mỹ, từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, học chuyên ngành tâm lý học ở nước Mỹ, hai năm gần đây mới quay về Hương Giang, rất nổi tiếng ở Hương Giang, rất nhiều danh nhân và minh tinh muốn gặp ông ấy đều phải hẹn trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-657-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-nam-muoi-bay.html.]
Lần này, Tô Việt Thâm dẫn ông ấy đến Kinh Thị, đã tiêu tốn không ít công sức.
Vân Chi
Thấy bác sĩ Trần, Đồng Tuyết Lục và người nhà họ Ôn chủ động chào hỏi, tiếng Trung của bác sĩ Trần không tốt lắm, thậm chí có thể nói là rất kém.
Ông ấy chỉ biết nói tiếng Quảng Đông và tiếng Anh, lúc này tiếng Anh của Đồng Tuyết Lục đã phát huy tác dụng.
Mọi người thấy thế đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngay cả bác sĩ Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, khen tiếng Anh của Đồng Tuyết Lục nói cực kỳ tốt, khẩu âm rất tiêu chuẩn.
Sau khi nói chuyện một lúc, mọi người đi vào trong phòng. Bác sĩ Trần nói ông ấy cần một căn phòng yên tĩnh để nói chuyện với người bệnh.
Phòng thì có, nói chuyện phiếm tâm lý kiểu này tốt nhất là không có người khác bên cạnh.
Hơn nữa đối với loại bệnh tâm thần này, nếu có người ngoài ở bên cạnh, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến câu trả lời của anh, do đó khiến cho bác sĩ không có cách nào để phán đoán chính xác.
Đồng Tuyết Lục nói: “Chi bằng tôi vào làm phiên dịch đi, tôi là vợ anh ấy, anh ấy rất tin tưởng tôi, tôi vào chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.”
Bác sĩ Trần nhướng mày: “Vốn dĩ tốt nhất không nên như vậy, có điều tình huống bây giờ xem ra cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Ai ngờ ông ấy vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy Ôn Như Quy dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Không cần, một mình tôi vào là được rồi.”
Mọi người kinh ngạc ngay tại chỗ, suýt chút nữa tròng mắt đã rơi xuống đất.
Đương nhiên Ôn Như Quy đã từng học tiếng Anh, nhưng mọi người cho rằng chỉ giới hạn trong văn bản, khẩu ngữ và giao tiếp có thể không được, không ngờ những gì anh vừa nói, vậy mà không hề thua kém Đồng Tuyết Lục.
Ngay cả Đồng Tuyết Lục cũng kinh ngạc: “Tiếng Anh của anh tốt như vậy từ khi nào thế?”
Đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy nhìn cô: “Từ khi em thi đậu Đại học.”
Thầy của anh là người Mỹ, thật ra từ nhỏ, anh đã bắt đầu tiếp xúc với tiếng Anh, có một số tài liệu và sách giáo khoa đều là tiếng nước ngoài, cho nên tiếng Anh của anh vẫn luôn rất tốt.
Có điều sau khi cô thi đậu chuyên ngành tiếng Anh, lúc ấy anh lo lắng có lẽ cô sẽ cần luyện tập, nên đã ôn lại tiếng Anh, hơn nữa còn chú trọng nâng cao khẩu ngữ.
Nhưng mà thành tích tiếng Anh của Đồng Tuyết Lục rất tốt, bình thường anh lại bận rộn nhiều việc, không ngờ đến lúc cô tốt nghiệp, anh vẫn chưng từng luyện tập với cô một lần nào.
Đồng Tuyết Lục nghe nói như vậy, giống như bị người ta nhét đầy miệng táo chua, chua chua ngọt ngọt, khiến cho lòng cô tràn ngập chua xót.
Ở nơi cô không nhìn thấy, anh vẫn luôn yên lặng trả giá vì mình, nếu lần này không phát bệnh, cô có thể mãi mãi không biết anh vì mình mà đã luyện tập khẩu ngữ tròn ba năm.
Cô vươn tay qua, nắm chặt lấy tay anh: “Vậy em ở bên ngoài chờ anh.”
Ôn Như Quy nhìn về phía hai bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, gật đầu: “Được.”
Bác sĩ Trần cảm động vì tình cảm của hai người, đồng thời cũng rất ngạc nhiên về sự hợp tác của Ôn Như Quy.
Theo như ông ấy biết, bình thường, người bị bệnh tâm thần, trong lòng đều sẽ có sự chống đối rõ ràng với bác sĩ, hơn nữa rất nhiều người tin rằng bản thân không bị bệnh.
Ngoại trừ tinh thần của Ôn Như Quy nhìn qua có chút không giống với người bình thường, nhưng sự hợp tác của anh và sự quan tâm đối với vợ anh, đều khiến cho ông ấy cảm thấy vừa khó hiểu vừa mới lạ.
Vấn đề ngôn ngữ đã được giải quyết, hai người Ôn Như Quy và bác sĩ Trần lần lượt vào phòng sách.
Cửa phòng sách được đóng lại, tất cả mọi người đều ra sân chờ đợi.