Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 650: Ly trà xanh thứ sáu trăm năm mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-11 18:52:32
Lượt xem: 65
Sắc trời bên ngoài đã dần dần tối sầm lại, nhưng mọi người trong sân đều không hề nhúc nhích.
Chú Tông cầm hai chiếc áo bành tô đến: “Tư lệnh, Tuyết Lục, hai người mặc quần áo vào đi, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh, tôi đi nấu bữa tối.”
Ông Ôn muốn nói bản thân không muốn ăn, lại nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang đứng bên cạnh như tượng gỗ, lời đến bên miệng lập tức bị ông ấy nuốt vào: “Đi đi, làm chút đồ ăn nóng.”
Nếu Ôn Như Quy còn không ra ngoài, ông ấy định sẽ phá cửa vào, nhưng hậu quả của việc làm như vậy sẽ khiến bệnh tình của anh càng nghiêm trọng hơn.
Bởi vì, trước đây ông ấy đã từng làm như vậy rồi.
Khi đó, anh tự khóa mình trong phòng, cho dù người khác gọi như thế nào cũng không hề đáp lại. Sau đó, ông ấy đã phá cửa vào, nhưng Ôn Như Quy nhỏ bé lại sợ đến mức đã đập đầu vào tường.
Chú Tông gật đầu, lau nước mắt quay người đi đến phòng bếp.
Tư lệnh Tiêu nhìn cháu gái, lại nhìn sang ông Ôn, trong lòng nghẹn một ngọn lửa giận.
Nếu biết trước Ôn Như Quy có bệnh như vậy, dù thế nào ông ấy cũng không để cháu gái gả cho anh!
Ông ấy nhíu mày nói: “Một tiếng sau, nếu nó còn chưa ra ngoài, tôi sẽ phá cửa!”
Ông Ôn không cãi nhau với ông ấy như ngày thường, nói bằng giọng mũi: “Được.”
Chờ đợi như vậy cũng không phải cách, hơn nữa Đồng Tuyết Lục còn đang mang thai, chung quy không thể để cô đứng bên ngoài cả một buổi tối, cùng lắm thì phá cửa vào rồi sau đó dùng dây thừng trói anh lại.
Có điều nghĩ đến hình ảnh kia, trong lòng ông ấy giống như ngâm mình trong nước đắng vậy.
Thời gian từ từ trôi qua, ngay lúc Tư lệnh Tiêu chuẩn bị đi lấy dụng cụ để phá cửa, đột nhiên có tiếng động truyền đến từ bên trong.
Mọi người nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ sẽ dọa đến Ôn Như Quy ở trong phòng.
Một lát sau, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cánh cửa chậm rãi được mở ra, khuôn mặt trắng bệch của Ôn Như Quy xuất hiện phía sau cánh cửa.
Sắc mặt anh trắng đến mức không còn chút màu m.á.u nào, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, tay chân vặn vẹo giống như bị co giật.
Trong khoảnh khắc nhìn thầy Đồng Tuyết Lục, vẻ cứng nhắc trên mặt anh chậm rãi trở thành một nụ cười: “Tuyết Lục, cuối cùng anh cũng đánh bại được bọn họ để đến gặp em rồi.”
Cuối cùng, nước mắt Đồng Tuyết Lục không nhịn được nữa bắt đầu chảy ra, cô nhào qua ôm chặt lấy anh.
Cả người anh bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng, làn da lạnh lẽo giống như băng.
“Bọn họ đều nói em là giả, bảo anh đừng ra ngoài gặp em.” Ôn Như Quy được cô ôm chặt, hạ giọng nói, tốc độ rất chậm: “Nhưng anh nói, cho dù em là giả, anh cũng muốn ở bên em.”
Bất kể là thật hay giả, chỉ có sự tồn tại của cô, thế giới của anh mới có ý nghĩa.
Đồng Tuyết Lục khóc đến mức không kiềm chế được: “Em là thật, con của chúng ta cũng là thật, chỉ cần anh không vứt bỏ bản thân, em sẽ mãi mãi không rời bỏ anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-650-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-nam-muoi.html.]
Khóe miệng Ôn Như Quy hơi run rẩy, lộ ra một nụ cười rất kỳ lạ.
Tiêu Miên Miên bị dọa sợ, trốn trong lòng ông nội không dám nhô đầu ra.
Lông mày của Tư lệnh Tiêu càng nhíu chặt hơn.
Phác Kiến Nghĩa bị Ôn Như Quy trước mặt dọa cho sợ hãi.
Cho đến bây giờ, anh ta chưa từng thấy qua Ôn Như Quy như vậy, hiện tại nhìn anh giống như bị bệnh rất nghiêm trọng.
Nước mắt ông Ôn tuôn rơi ào ào, được chú Tông dìu mới gắng gượng chống đỡ thân mình.
Chỉ có Đồng Tuyết Lục giống như không nhận ra sự bất thường của anh, cô đến gần hôn lên cằm anh.
“Em là thật.”
Sau đó lại hôn lên cánh môi anh: “Em sẽ không rời bỏ anh.”
Vân Chi
Lại tiếp tục hôn lên, từ mũi lên mắt, nụ hôn của cô tinh tế, ấm áp, mang theo nhiệt độ cơ thể cô, chạm vào mặt anh.
Dáng vẻ bây giờ của anh, là vì vấn đề tâm lý dẫn đến các cơ bị co rút.
Những người bị bệnh về tâm thần, tâm thần phân liệt, bệnh cưỡng chế và trầm cảm, sẽ sinh ra đủ loại bệnh trạng. Có người sẽ đột nhiên mắc bệnh kén ăn, không ăn được thứ gì, có người sẽ cảm thấy bản thân có bệnh suyễn dẫn đến khó thở.
Những bệnh này đều là do tâm lý gây ra, thật ra, bọn họ không hề mắc những bệnh này, nhưng lại thể hiện ra bên ngoài rất giống thật.
Cô khó có thể tưởng tượng được, vừa rồi anh đã đấu tranh với căn bệnh của mình thế nào, đấu tranh với người trong tưởng tượng kia, giãy giụa từng bước ra ngoài gặp cô.
Nếu không phải vì yêu, sao anh có thể dũng cảm làm được điều đó?
Cơn co giật trên người Ôn Như Quy dần dần ổn định lại theo từng nụ hôn của cô, nhìn qua tay chân vặn vẹo cũng không còn nghiêm trọng như ban đầu nữa.
“Tuyết Lục, em không sợ dáng vẻ này của anh sao?”
Cánh môi của Đồng Tuyết Lục lại dán lên: “Không sợ, bất kể anh biến thành dáng vẻ gì đi chăng nữa, anh vẫn là người em yêu nhất.”
Khóe miệng kỳ quái của Ôn Như Quy biến mất, lộ ra nụ cười nhìn qua không được tự nhiên cho lắm: “Cho nên, em vẫn cần anh đúng không?”
“Phải, em cần anh!” Đồng Tuyết Lục ôm lấy mặt anh: “Đối với em mà nói, anh chính là toàn bộ thế giới của em!”
Ôn Như Quy dùng đôi tay run rẩy của mình ôm lấy cô: “Tất cả thế giới của anh, chỉ có em.”
Thân ở trong đáy giếng, tim hướng về ánh sao.
Cô là cứu rỗi của anh.