Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 648: Ly trà xanh thứ sáu trăm bốn mươi tám

Cập nhật lúc: 2024-11-11 18:50:36
Lượt xem: 23

Sau khi chạy ra khỏi đám người, Ôn Như Quy không quay về căn cứ mà anh chạy đến nhà ga, sau đó ngồi lên xe quay về nội thành.

Hơn ba tiếng sau, anh nghiêng ngả lảo đảo về đến nhà.

Trong nhà không có ai, Bánh Trung Thu và Bánh Bao Chảy thấy anh về, vui mừng quẫy đuôi hình xoắn ốc.

Nhưng lúc này, ánh mắt Ôn Như Quy đỏ bừng, đi thẳng đến nhà kho, giống như không nhìn thấy chúng nó vậy.

Anh tìm được chìa khóa trong nhà, mở cửa nhà kho ra, sau đó lục tung đồ đạc bên trong.

Mười phút sau, anh ngồi bệt dưới đất, quần áo trên người và trên mặt dính đầy tro bụi, trên đùi anh đặt một quyển album ảnh.

Sắc mặt anh trắng bệch, nghiêm túc, con ngươi đen như mực thâm thúy khiến cho người ta sợ hãi giống như cơn bão sắp kéo đến.

Anh nhìn chằm chằm vào quyển album ảnh trong tay thật lâu, sau đó mới chậm rãi mở ra.

Đây là album ảnh từ nhiều năm trước, bên trong đều là ảnh của anh khi còn nhỏ, chụp cùng với cha anh khi còn sống.

Vân Chi

Trước kia, anh tưởng rằng ông nội sợ nhìn vật nhớ người, nên mới giấu album ảnh đi, nhưng giờ phút này, anh mới nhớ ra.

Sau khi cha qua đời, mỗi lần nhìn thấy album ảnh, đầu anh sẽ đau như muốn nứt ra, sau đó hét chói tai rồi khóc rống lên, từ đó ông nội đã cất album ảnh đi, không còn lấy ra xem nữa.

Lúc này, anh nhìn chằm chằm vào đứa bé trai trong album ảnh, cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ.

Trước kia, anh còn nghi ngờ Trình Tú Vân bụng dạ khó lường lấy ảnh chụp của Tiểu Húc ra để lừa gạt anh, nhưng bây giờ từng tấm ảnh chụp khiến anh không còn chỗ nào để lẩn trốn nữa.

Ảnh chụp từ khi anh sinh ra cho đến khi được năm tuổi, chụp một mình, chụp cùng cha anh, chụp chung với ông nội, phía trên có viết thời gian và tên của anh.

Một tiếng “bịch” vang lên.

Album ảnh trong tay rơi xuống đất, Ôn Như Quy ôm đầu cuộn mình lại.

Tiểu Húc là anh, nhưng anh lại làm bạn với chính mình hai mươi mấy năm, rõ ràng Tiểu Húc tồn tại chân thực như vậy, bây giờ sự thật lại nói cho anh biết, tất cả đều do anh tưởng tượng ra.

Nếu Tiểu Húc là giả, vậy cái gì mới là thật đây?

Anh là thật sao?

Cha mẹ anh là thật sao? Chuyện anh bị ngược đãi là thật sao?

Còn nữa, điều quan trọng nhất là Đồng Tuyết Lục mà anh yêu nhất, cô là thật sao?

Hay là tất cả mọi thứ đều do anh tưởng tượng ra, có khi nào một ngày nào đó anh tỉnh dậy, tất cả những thứ này đều biến mất hay không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-648-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bon-muoi-tam.html.]

Anh nhớ ra trước đây có một người điên trong khu tập thể, tuổi còn trẻ nhưng luôn lẩm bà lẩm bẩm, nói chuyện một mình với không khí.

Anh phát hiện ra hai mươi mấy năm trước bản thân cũng từng nói chuyện với không khí, hóa ra anh chính là kẻ điên!

Nhận ra điều này giống như núi Thái Sơn sập xuống, lập tức đè lên người Ôn Như Quy.

Thế giới của anh đã sụp đổ.

Bánh Trung Thu nhạy bén phát hiện ra chủ nhân không bình thường, khẽ kêu hai tiếng “ư ử” chạy đến bên cạnh, dùng lưỡi l.i.ế.m liếm tay anh.

Xúc cảm ấm áp khiến Ôn Như Quy kéo lại được một chút lý trí trong lúc sụp đổ, anh nhíu mày nhìn Bánh Trung Thu.

Nhưng không đợi anh mở miệng, đột nhiên Tiểu Húc lại xuất hiện.

Tóc tai cậu ta ướt đẫm, hai đầu gối rách bươm không có chút da nào lành lặn, m.á.u không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ mặt đất.

Nhìn thấy Tiểu Húc, anh chào hỏi cậu ta theo bản năng, nhưng ngay sau đó, anh lập tức lớn tiếng quát lên: “Cút đi, cậu cút đi cho tôi, cậu không phải chân thực!”

Hai tay anh quơ lên, Bánh Trung Thuở bên cạnh anh bị đánh hai cái vào đầu, kêu “ăng ẳng” một tiếng rồi chạy ra ngoài, đứng từ xa nhìn về phía anh, đáy mắt tràn đầy mờ mịt và tủi thân.

Nó không hiểu tại sao bình thường cậu chủ đối xử rất tốt với nó, hôm nay đột nhiên lại đánh nó như vậy.

Thấy Bánh Trung Thu bị đánh, Bánh Bao Chảy sủa “gâu gâu” với Ôn Như Quy, nhếch miệng nhe răng, giống như đang bất bình vì chuyện của Bánh Trung Thu.

Bánh Trung Thu quay đầu lại sủa cho nó một tiếng, Bánh Bao Chảy nhẹ giọng rên “ăng ẳng”, rồi cúi đầu xuống cực kỳ oan ức.

Đúng lúc ấy ông Ôn và chú Tông mang theo không ít hoa giống từ bên ngoài trở về, nghe thấy tiếng sủa của Bánh Trung Thu và Bánh Bao Chảy, còn mỉm cười.

“Chắc chắn Bánh Bao Chảy lại ngốc quá chọc Bánh Trung Thu không vui rồi.”

Chú Tông gật đầu: “So với Bánh Trung Thu, Bánh Bao Chảy có hơi ngốc nghếch thật, còn Bánh Trung Thu thì thông minh như yêu tinh vậy.”

Bánh Trung Thu chạy từ nhà kho ra để báo tin: ??

Bánh Trung Thu “Gâu” một tiếng, sau đó chạy vòng quanh hai người ông Ôn và chú Tông, sủa hai tiếng về phía bọn họ, lại chạy tới phía nhà kho sủa hai tiếng.

Mới đầu ông Ôn còn cho rằng nó nhìn thấy người về nhà nên vui mừng, nhưng chờ khi nó lặp lại vài lần, ông ấy mới nhận ra chuyện bất thường: “Tiểu Tông, sao tôi cứ cảm thấy Bánh Trung Thu đang muốn kéo chúng ta đến nhà kho nhỉ?”

Chú Tông nhíu mày: “Tôi cũng nghĩ như vậy, chẳng lẽ có trộm vào nhà?”

Nghe thấy từ “Trộm”, ông cụ Ôn đặt hoa giống sang một bên, cầm cái chổi lên vội vàng chạy qua đó.

Chú Tông cũng cầm lấy cây gậy trong nhà bếp ra, rồi chạy theo sau.

Loading...