Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 647: Ly trà xanh thứ sáu trăm bốn mươi bảy

Cập nhật lúc: 2024-11-11 18:48:23
Lượt xem: 22

Mùa đông tới rất nhanh, lá cây ven đường đã sớm trở nên khô vàng, gió lạnh vừa thổi qua, đã tới tấp rơi khỏi cành cây, để lại nhánh cây trụi lủi, nhìn thoáng qua cực kỳ đìu hiu.

Nhìn phong cảnh như vậy, tâm trạng cô càng ngày càng khó chịu.

Phác Kiến Nghĩa thấy sắc mặt cô tái nhợt, lo lắng cô xảy ra chuyện không may lúc ở cùng mình, đến lúc đó lại không giải thích được với nhà họ Ôn, vì thế vắt hết suy nghĩ kể vài chuyện quái lạ cho cô nghe.

Song lúc này, Đồng Tuyết Lục không nghe lọt tai lời nào cả: “Đồng chí Phác, tôi muốn một mình yên tĩnh một lát.”

Phác Kiến Nghĩa nghe vậy, đành phải ngậm miệng.

Trong xe im lặng lại, không khí có vẻ hơi nặng nề.

Trái truy phải đuổi, hơn một tiếng sau, bọn họ đã đến căn cứ.

Bởi vì không ai dẫn ra đón nên bọn họ không thể vào trong, càng gay go hơn chính là, người gác cổng nói cho bọn họ biết, Ôn Như Quy vẫn chưa trở về.

“Đồng chí nữ kia tự xưng là mẹ của sở trưởng Ôn, ngay từ đầu tôi cũng không tin, bởi vì thấy tuổi tác bà ta hơi lớn, hơn nữa thái độ cực kỳ tệ. Có điều sau khi sở trưởng Ôn ra ngoài, anh ấy cũng không phủ nhận, tôi nghe thấy bọn họ nói qua tiệm cơm quốc doanh bên kia nói chuyện.”

Vân Chi

Đồng Tuyết Lục nắm chặt quai đeo của túi đeo vai quân dụng, nở nụ cười cứng nhắc nói: “Trước kia, cha mẹ của sở trưởng Ôn đã ly hôn, mấy năm nay hai mẹ con chưa từng gặp mặt. Mặc dù việc này không tính là bí mật trong căn cứ, có điều vẫn hy vọng anh có thể giữ bí mật cho sở trưởng Ôn.”

Nói xong, cô lấy ra một nắm kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi đeo vai quân dụng dúi qua.

Người gác cổng vội vàng xua tay: “Tôi không thể nhận cái này được, cô yên tâm, miệng tôi đây rất kín, sẽ không nói lung tung với người khác đâu.”

Đồng Tuyết Lục đặt nắm kẹo sữa thỏ trắng trên chiếc bàn bên cạnh, sau đó cùng Phác Kiến Nghĩa lái xe đến tiệm cơm quốc doanh tìm người.

Đến tiệm cơm quốc doanh, không đợi bọn họ vào trong, đã trông thấy Chu Diễm không biết từ đâu chạy tới, mồ hôi đầy đầu.

“Đồng chí Đồng, đồng chí Phác, sao mọi người đến đây nhanh vậy?”

Đồng Tuyết Lục nhìn anh ta, ba bước gộp làm hai chạy tới: “Đồng chí Chu, anh đã tìm được Như Quy chưa?”

Chu Diễm lắc đầu: “Vẫn chưa, trước đó tôi biết tin bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh từ người gác cổng, ai ngờ tôi vừa đến, đột nhiên nghe thấy tin tức, một người phụ nữ bị con trai bà ta là nhân viên nghiên cứu khoa học trong căn cứ đẩy ngã, hôn mê bất tỉnh đã được đưa đến bệnh viện, còn có người nói bà ta đã chết.”

“Tôi vừa nghe đã đoán được chắc là Như Quy và mẹ của cậu ta. Tôi không tìm thấy Như Quy, lại lo lắng chuyện thật sự liên quan đến mạng người, nên chạy đến bệnh viện xem kết quả. Người phụ nữ tên Trình Tú Vân kia đang ở trong bệnh viện, đầu bị vỡ, chảy rất nhiều máu, có điều không nguy hiểm đến tính mạng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-647-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bon-muoi-bay.html.]

Trình Tú Vân bị Ôn Như Quy đẩy ngã sao?

Sắc mặt Đồng Tuyết Lục trắng bệch, trong nháy mắt hoảng sợ giống như thủy triều nhấn chìm cô.

Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là chắc chắn anh đã xảy ra chuyện.

Trong tình huống bị kích thích, người bị tâm thần phân liệt sẽ làm ra hành vi tổn thương người khác hoặc tự tổn thương bản thân.

Cô nhớ tới chuyện Ôn Như Quy tự sát trong nguyên tác, không nhịn được cả người bắt đầu run rẩy.

“Đồng chí Đồng, cô không sao chứ?”

Hai người Chu Diễm và Phác Kiến Nghĩa đồng thanh hỏi.

cảm giác bất lực dâng lên trong lòng Đồng Tuyết Lục, cô đã làm nhiều chuyện như vậy, chính vì muốn thay đổi số phận của Ôn Như Quy, nhưng cuối cùng vẫn đi tới bước này.

Nếu Ôn Như Quy thực sự xảy ra chuyện gì, cô không thể trốn tránh trách nhiệm được.

Nếu không phải do cô ra tay với Sử Tu Năng, Trình Tú Vân sẽ không đến tìm anh sớm như vậy, anh cũng sẽ không phát bệnh sớm như vậy.

Đồng Tuyết Lục rất tự trách.

“Tuyết Lục, tôi biết bây giờ cô đang rất lo lắng cho Như Quy, nhưng cô nhất định phải kiên cường lên, lúc này chỉ có cô mới có thể kéo Như Quy về.”

Phác Kiến Nghĩa nghiêm mặt nói.

Trước đây, anh ta vẫn luôn nghi ngờ chuyện Ôn Như Quy mắc bệnh, dù sao Ôn Như Quy mà anh ta quen biết cũng không hề khác với người bình thường.

Nhưng bây giờ, nghe thấy Ôn Như Quy đẩy ngã người khác, lại không rõ tăm hơi, điều này khiến canh ta không có cách nào hoài nghi nữa.

Đồng Tuyết Lục nhắm mắt lại, một lát sau mới mở to mắt, mờ mịt và hoảng sợ trong đáy mắt đã bị đè ép xuống: “Anh nói phải, bây giờ không phải là lúc yếu đuối hoảng sợ, chúng ta đi tìm Như Quy thôi.”

Tìm được Ôn Như Quy sớm một chút, có thể ít nguy hiểm hơn một chút.

Chu Diễm nhìn cô, lại nhìn sang Phác Kiến Nghĩa, trong lòng càng lúc càng cảm thấy không thích hợp.

Có điều dù là Đồng Tuyết Lục, hay Phác Kiến Nghĩa, không có ai định giải thích với anh ta rốt cuộc Ôn Như Quy bị làm sao.

Loading...