Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 646: Ly trà xanh thứ sáu trăm bốn mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-11 18:48:07
Lượt xem: 18
Chu Diễm đi thẳng ra ngoài tìm người gác cổng, có ra khỏi căn cứ hay không, người gác cổng chắc chắn sẽ biết.
Nhưng mà, trước khi anh ta đến hỏi người gác cổng, không ngờ đã hỏi được rất nhiều tin tức khác, đợi đến khi nghe thấy mẹ của Ôn Như Quy đến đây tìm anh, anh đã ra ngoài hơn nửa tiếng trước, anh ta mơ hồ cảm thấy có chút bất thường.
Trong ấn tượng của anh ta, cha mẹ Ôn Như Quy đã ly hôn lúc anh còn rất nhỏ, những năm gần đây, mẹ anh chưa từng xuất hiện, cho đến bây giờ Ôn Như Quy cũng chưa từng nhắc đến đối phương.
Sao đột nhiên lại xuất hiện?
Chu Diễm không dám chậm trễ, lập tức chạy về gọi điện thoại cho Đồng Tuyết Lục.
Nghe thấy Trình Tú Vân đến căn cứ, ca tráng men trong tay Đồng Tuyết Lục rơi xuống, nước trong ca chảy ra đầy đất.
Bên ngoài, Bánh Trung Thu nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy vào phòng, còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì nguy hiểm, ngửi tới ngửi lui trong phòng khách, nhưng không thu hoạch được gì.
Trong ánh mắt long lanh của nó không khỏi lộ ra vẻ mờ mịt.
Dáng vẻ nghiêng đầu như vậy nhìn qua rất ngốc nghếch, rất đáng yêu.
Nhưng lúc này, Đồng Tuyết Lục không có lòng dạ quan tâm đến nó, tim cô đập rất nhanh: “Đồng chí Chu, tôi lo Như Quy đã xảy ra chuyện, có thể phiền anh ra ngoài tìm anh ấy giúp tôi không, tôi sẽ đến căn cứ ngay lập tức.”
Chu Diễm muốn nói cô như vậy có phải chuyện bé xé ra to không, dù sao bây giờ cũng là ban ngày ban mặt, Ôn Như Quy lại là người trưởng thành, mẹ Ôn Như Quy còn có thể bắt cóc anh hay sao?
Nhưng nghe giọng nói của cô căng thẳng như thế, dường như khác hẳn với dáng vẻ bình tĩnh lúc bình thường, khiến anh ta không có cách nào từ chối được.
“Được, bây giờ tôi sẽ đi quanh đây tìm một chút.”
“Thật ngại quá, làm lỡ công việc của anh rồi.”
“Cô đừng khách sáo, đúng lúc hiện tại tôi đang rảnh, tôi cúp điện thoại đây.”
Cúp điện thoại xong, lúc này Đồng Tuyết Lục mới phát hiện lòng bàn tay bị mình đã bấm chặt đến mức chảy cả máu, cô run rẩy gọi điện thoại cho Phác Kiến Nghĩa.
Phác Kiến Nghĩa nghe xong, lập tức nói: “Cô đừng lo lắng, có lẽ Như Quy đang bận chuyện gì đó, bây giờ tôi sẽ lái xe qua đón cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-646-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bon-muoi-sau.html.]
Phác Kiến Nghĩa hành động xem như rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã lái xe tới nhà, nhưng nửa tiếng này đối với Đồng Tuyết Lục mà nói, cũng vô cùng giày vò.
Bên kia, Chu Diễm vẫn chưa có tin tức gì, Ôn Như Quy vẫn chưa quay về căn cứ, lòng cô thấp tha thấp thỏm, khó chịu đến nỗi hận không thể lập tức tìm ra Trình Tú Vẫn, g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta ngay tại chỗ.
Cô không biết lúc này Ôn Như Quy ra sao, có sụp đổ hay không, có cảm thấy rất bất lực hay không, thậm chí cảm thấy rất tuyệt vọng đối với thế giới này hay không.
Người bị tâm thần phân liệt, bất kể bệnh nặng hay nhẹ, bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là bọn họ không biết bản thân bị bệnh, không biết bản thân không bình thường.
Một khi bọn họ nhận ra điều này, sẽ lập tức chán ghét bản thân, sợ hãi và nghi ngờ cả thế giới.
Vân Chi
Cô muốn nhanh chóng tìm được Ôn Như Quy, hận không thể bay đến bên cạnh anh ngay lập tức.
Đợi sau khi Phác Kiến Nghĩa đến, cô để lại giấy nhắn trong phòng khách, sau đó ngồi lên xe, hai người chạy đến căn cứ.
...
Phác Kiến Nghĩa xoay người qua nhìn cô, an ủi: “Cô đừng tự mình dọa mình, chắc không có việc gì đâu.”
Hai tay Đồng Tuyết Lục siết chặt thành nắm đấm: “Đều là lỗi của tôi, khi biết Sử Tu Năng gặp chuyện không may, lẽ ra tôi nên đề phòng Trình Tú Vân, tôi nên đến căn cứ từ hôm qua mới đúng.”
Hôm qua, vốn dĩ cô định đến căn cứ, nhưng thân thể ông nội cô không thoải mái lắm, trong nhà chỉ có mấy đứa trẻ Tiêu Gia Minh, ông Ôn đã lớn tuổi, cô không yên tâm rời khỏi nhà vào lúc đó.
Không ngờ chỉ một lần sơ sẩy, Trình Tú Vân đã chạy đến căn cứ nhanh như vậy.
Phác Kiến Nghĩa: “Chuyện này sao có thể trách cô được, cô cũng không ngờ đột nhiên Trình Tú Vân sẽ đến tìm Như Quy, có điều sớm biết như vậy, chúng ta nên dặn dò người gác cổng trước...”
Lời này vừa nói được một nửa, không đợi Đồng Tuyết Lục phản bác, tự anh ta đã phản ứng lại, mình vừa nói sai.
Căn cứ nghiên cứu khoa học không phải nơi bình thường, bất kể kẻ nào cũng không thể giám sát hoặc là hỏi thăm chuyện căn cứ, bọn họ là người nhà càng không thể lén lút giao dịch với người gác cổng hoặc là những người khác.
Nếu Đồng Tuyết Lục thực sự dặn dò người gác cổng, bị những người khác phát hiện ra, có thể sẽ bị cho rằng cô muốn đánh cắp bí mật quốc gia gì gì đó, đến lúc ấy vấn đề sẽ càng phiền phức hơn.
Đồng Tuyết Lục thấy anh ta đã phản ứng lại, thì không lên tiếng nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.