Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 644: Ly trà xanh thứ sáu trăm bốn mươi bốn
Cập nhật lúc: 2024-11-11 15:32:36
Lượt xem: 47
Người trên đường nghe thấy lời bà ta nói, thi nhau dừng chân lại nhìn sang, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thấy mọi người vây xem, Trình Tú Vân càng nói càng hăng say, khóc lóc kể lể.
“Mọi người phân xử cho tôi với. Khi còn nhỏ đứa bé này cực kỳ nghịch ngợm, tôi lo nó khi trưởng thành sẽ không đứng đắn, nên lúc bé từng đánh nó mấy lần. Không ngờ đứa nhỏ này lại thù dai mấy chục năm trời. Người làm mẹ như tôi đã hạ mình xin lỗi nó, nó lại không chịu tha thứ cho tôi. Tôi đúng là khổ quá đi mất.”
Mọi người nghe thấy vậy, lập tức quay sang Ôn Như Quy, thuyết phục:
“Sao có thể làm vậy? Trong thiên hạ không gì bằng cha mẹ, mẹ cậu dạy dỗ cậu cũng vì muốn tốt cho cậu, để cậu nên người, sao cậu lại mang lòng dạ lại hẹp hòi như thế?”
“Đúng vậy. Lúc còn bé có ai chưa từng bị cha mẹ đánh? Chẳng lẽ đều không lui tới với nhau cho đến khi c.h.ế.t già sao? Vậy thì quốc gia chúng ta còn có thể xưng là đất nước của lễ nghi nữa không?”
“Đúng thế đúng thế. Đồng chí này, cậu đừng cố chấp nữa. Cậu xem cậu ăn mặc gọn gàng tươm tất như thế, còn mẹ cậu lại già yếu thế này, cậu nhẫn tâm nhìn những ngày tiếp theo bà ấy phải sống trong sự dày vò và đau khổ sao?”
Nghe thấy những lời cuối cùng này, suýt chút nữa Trình Tú Vân đã hộc máu.
Nhưng mà đối phương đang nói giúp bà ta, bà ta đành phải nhịn xuống, tiếp tục tỏ ra là một người mẹ dịu hiện, nhưng bị con cái làm tổn thương.
Ôn Như Quy liếc mắt nhìn mọi người một lượt, khi nhìn đến Trình Tú Vân, đột nhiên trong đầu hiện lên rất nhiều mảnh ký ức.
Trình Tú Vân trẻ tuổi ném một cái bát xuống đất, bát vỡ thành nhiều mảnh, sau đó bà ta chống nạnh bắt “Tiểu Húc” quỳ lên trên. “Tiểu Húc” quỳ xuống, đầu gối bị mảnh vụn đ.â.m chảy m.á.u ròng ròng.
Hình ảnh thay đổi, Trình Tú Vân đột nhiên xách “Tiểu Húc” lên, xách cậu ta vào phòng bếp, sau đó dìm đầu cậu ta vào trong thùng nước. Nước trong thùng ào vào lỗ mũi, cổ họng, “Tiểu Húc” giãy giụa điên cuồng, đau đớn đến mức gần như sắp chết.
Sau đó sắc trời thay đổi, bên ngoài tối đi, một người đàn ông lén lút tới nhà.
Người đàn ông kia lấy một sợi dây đã chuẩn bị từ trước ra, ông ta và Trình Tú Vân cùng trói “Tiểu Húc” lại, nhét giẻ vào miệng cậu ta, sau đó treo cậu ta dưới mái hiên. “Tiểu Húc” cứ thế bị treo ở đó hơn nửa buổi tối, hơi thở thoi thóp.
Vô số hình ảnh “Tiểu Húc” bị ngược đãi tới mức vết thương chồng chất điên cuồng tràn đến, cuối cùng khuôn mặt Trình Tú Vân trẻ tuổi và Trình Tú Vân trước mặt hợp lại với nhau.
Anh giật mình một cái. “Tiểu Húc” là anh, anh là “Tiểu Húc”!
Trước kia anh thấy Tiểu Húc bị đánh đến mức vết thương chồng chất, đều là những gì anh từng trải qua.
Thấy anh bị mọi người chỉ trích như vậy mà vẫn thờ ơ, Trình Tú Vân lại một lần nữa tiêm thêm liều thuốc mạnh: “Như Quy, con vẫn chưa chịu tha thứ cho mẹ sao?”
“Con không thử nghĩ xem, năm đó con nghịch ngợm như thế, nếu mẹ không nghiêm khắc với con một chút, hiện giờ con có thể trở thành nhân viên nghiên cứu khoa học ở căn cứ sao? Con có thể trở thành sở trưởng sở Cơ học không?”
Mọi người nghe thấy anh là nhân viên nghiên cứu khoa học của căn cứ, tiếng khiển trách lập tức càng dữ dội hơn.
Thấy tất cả mọi người đều đứng về phía mình, trong lòng Trình Tú Vân rất đắc ý, nhưng lại bày ra vẻ mặt rất thê thảm.
“Năm đó tôi còn mang thai một đứa nhỏ khác, khi ấy đã được hơn sáu tháng rồi. Vì một lần tôi không để ý đến nó, đứa nhỏ này đã tức giận đẩy ngã tôi, tôi ngã xuống đất, vì thế đứa nhỏ không còn nữa.”
“Đó là một đứa con trai đã thành hình, ông nội và cha đứa nhỏ đều rất mong đợi. Nếu như không mất, hiện giờ nó đã trưởng thành rồi. Tôi còn vì thế mà mất rất nhiều máu, nhiều năm sau không thể mang thai lần nữa.”
“Nếu như không phải tại nó, sao em trai nó lại chết? Nếu như không phải vì không có con, sao tôi phải ly dị với cha nó?”
Mọi người xôn xao, chỉ vào Ôn Như Quy mắng nhiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-644-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bon-muoi-bon.html.]
“Còn hại c.h.ế.t em trai ruột của mình, làm hại cha mẹ ly dị. Đây chẳng lẽ là quỷ đòi nợ tới đầu thai?”
“Nếu như tôi có đứa con như vậy, có khi tôi đã đánh c.h.ế.t nó luôn rồi. Đúng là không bằng cả súc sinh!”
Theo từng tiếng chửi rủa cuồn cuộn không ngớt, tất cả ký ức bị niêm phong lập tức được giải trừ phong ấn.
Anh nhìn thấy mình vô tình đụng ngã Trình Tú Vân, Trình Tú Vân ngã trên vũng máu, em trai không còn nữa. Cha anh chạy về từ đơn vị, ngồi thụp trong góc bệnh viện, đôi mắt đỏ bừng.
Sau đó Trình Tú Vân ly dị với cha anh, từ đó cha anh chưa từng cười nữa, mái tóc cứ rụng dần rụng dần. Ngày nào ông nội cũng than thở. Về sau, máy bay chiến đấu cha anh lái bị rơi.
Máy bay rơi, người mất, trong vòng một ngày tóc ông nội đã trắng phau.
“Chính con đã hại c.h.ế.t em trai ruột, chính con đã khiến cha mẹ ly dị, cũng chính con đã khiến cho cha con tuổi trẻ c.h.ế.t sớm!”
Thấy sắc mặt anh đại biến, Trình Tú Vân không ngừng cố gắng đả kích anh.
“Không phải, không phải tôi!”
“Chính là con...”
Trình Tú Vân còn chưa nói hết lời, cổ họng đã bị Ôn Như Quy bóp chặt, khuôn mặt anh đầy vẻ hung ác.
Như Tu La tới từ địa ngục, khiến người ta không rét mà run.
Mọi người sợ hãi hét chói tai: “Cậu định làm gì thế hả? Mau buông tay ra!”
Lúc này Ôn Như Quy mới lấy lại tinh thần, đột nhiên buông Trình Tú Vân ra, xoay người chạy mất.
Trình Tú Vân thấy anh muốn chạy, bất chấp cổ họng đau đớn, lập tức đuổi theo, ai ngờ vấp chân vào cục đá...
Ngã “Rầm” một tiếng.
Đầu bà ta đập mạnh lên mặt đất, m.á.u tươi chảy ròng ròng, đôi mắt đảo một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
Có người hét lên...
“Chết người! Chết người rồi!”
Vân Chi
...
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy cả người Ôn Như Quy toàn là máu, hai chân để trần chạy nhanh về phía trước, cô không ngừng theo sát theo sau.
“Như Quy, đợi em với.”
Dường như Ôn Như Quy không nghe thấy, chạy tới bên vách đá. Đột nhiên anh xoay người nở nụ cười buồn bã với cô, sau đó tung người nhảy xuống.
“A...”
Đồng Tuyết Lục bừng tỉnh từ cơn mơ, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.