Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 643: Ly trà xanh thứ sáu trăm bốn mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-11 15:31:49
Lượt xem: 59
Ôn Như Quy vẫn không trả lời, duy trì tư thế bất động nhìn chằm chằm tấm ảnh.
Trình Tú Vân không quan tâm, tự nói một mình: “Đó là ngày sinh nhật bốn tuổi của con, cha con ở đơn vị không về được, trong lòng con rất khó chịu. Mẹ thấy con đau lòng như vậy, cho nên đã đồng ý để cho con đưa ra một yêu cầu, lúc đó con đã nói muốn chụp chung một tấm hình với mẹ.”
“Vì thế mẹ đã mặc cho con bộ âu phục nhỏ mà ông nội mua cho con, dẫn con tới tiệm chụp ảnh. Lúc ấy thợ chụp ảnh ở tiệm nói trông con rất dễ thương, rất thông minh, muốn dùng hình của con để làm hình ảnh tuyên truyền cho tiệm chụp ảnh của bọn họ. Nhưng mẹ đã không đồng ý. Con nhớ ra chưa?”
Đột nhiên Ôn Như Quy ngẩng đầu lên, ánh mắt rất kỳ lạ. Anh chỉ vào cậu bé trai trong tấm ảnh, hỏi: “Người này là ai?”
Nghe thấy câu hỏi này Trình Tú Vân ngẩn người, nhưng vẫn trả lời anh với gương mặt đầy vẻ dịu dàng: “Đứa nhỏ ngốc, chính là con đó, là tấm hình khi con bốn tuổi. Con không thấy ảnh chụp của mình khi còn bé ở nhà sao?”
Ôn Như Quy như bị thứ gì đó đập vào thật mạnh, đầu óc vang ong ong, màu m.á.u trên mặt rút đi.
Nếu như cậu bé trai trong hình là anh, vậy tại sao Tiểu Húc lại giống anh y như đúc?
Không đúng!
Có điều gì đó rất không đúng!
Tay anh nắm chặt cạnh bàn, bởi vì dùng sức quá mạnh mà đường gân xanh trên tay nổi lên. Có thể tưởng tượng được lúc này nội tâm anh đang d.a.o động lớn đến mức nào.
Trình Tú Vân cũng nhạy bén phát hiện ra anh có vẻ không đúng, dè dặt hỏi một câu: “Như Quy, con sao thế? Sao sắc mặt con đột nhiên khó nhìn vậy? Con có chỗ nào khó chịu à?”
Ánh mắt Ôn Như Quy đỏ ngầu, nhìn bà ta như muốn ăn thịt người: “Bà có biết Tiểu Húc không?”
“Tiểu Húc?” Trình Tú Vân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Mẹ không biết. mẹ nhớ con có hai người bạn nhỏ trong khu tập thể, một đứa là Tiểu Bàn, một đứa là Phác Kiến Nghĩa, không có ai tên Tiểu Húc cả.”
Ôn Như Quy giống như người bị tạt một chậu nước lạnh giữa trời đông giá rét, cả người không khống chế được bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng anh cũng biết không đúng ở chỗ nào rồi.
Tiểu Húc xuất hiện vào năm anh năm tuổi. Anh và cậu ta đã quen biết hai mươi mấy năm. Giờ anh đã là người trưởng thành, đã kết hôn sinh con. Phác Kiến Nghĩa cũng đã trưởng thành theo. Duy chỉ có Tiểu Húc là vẫn mang dáng vẻ bốn năm tuổi.
Hai mươi mấy năm qua vẫn chưa từng thay đổi.
Nhưng mà trước kia anh không hề phát hiện ra, chưa từng cảm thấy có điều gì không thích hợp.
Cho nên rốt cuộc Tiểu Húc có thật sự tồn tại hay không?
Nếu như cậu ta thật sự tồn tại, vậy tại sao vẻ ngoài của cậu ta lại giống anh khi còn nhỏ y như đúc? Tại sao mười mấy năm qua cậu ta chưa từng lớn lên?
Đầu Ôn Như Quy đau đớn hỗn, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-643-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bon-muoi-ba.html.]
Nếu như Tiểu Húc không tồn tại, vậy tại sao hai mươi mấy năm qua anh vẫn luôn nhìn thấy cậu ta? Cậu ta còn bầu bạn nói chuyện với anh, lần trước chuyện Sử Tu Năng cũng do do cậu ta giải quyết giúp anh.
Sử Tu Năng!
Có lẽ Tiểu Húc thật sự tồn tại. Hôm đó Đồng Tuyết Lục còn nói chuyện với cậu ấy, Tiểu Húc còn khen cô rất xinh đẹp nữa.
Nhưng mà như thế vẫn chưa thể nào thuyết phục được anh. Trước kia không phát hiện ra điều gì không đúng, lúc này cho dù anh có thuyết phục bản thân thế nào cũng không thể sắp xếp lại hết mớ bòng bong trong đầu.
Vân Chi
Trên thế giới này không hề có hai chiếc lá cây nào giống nhau hoàn toàn, cũng sẽ không có hai người mang vẻ ngoài hoàn toàn giống nhau, huống hồ hai mươi mấy năm trôi qua đối phương vẫn giữ nguyên dáng vẻ bốn năm tuổi.
Đầu Ôn Như Quy đau như sắp nứt ra, cứ như sắp nổ tung vậy.
Anh vịn bàn đứng dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo ôm đầu chạy ra ngoài.
Trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ, anh phải đi tìm Tiểu Húc, hỏi xem tại sao cậu ta vẫn luôn không lớn lên.
Nhưng mà chạy ra ngoài rồi, anh lại giật mình, bởi vì căn bản anh không biết nhà Tiểu Húc ở đâu.
Trong tiệm cơm, Trình Tú Vân bị dáng vẻ của anh dọa sợ. Sau khi anh chạy ra khỏi tiệm cơm, bà ta mới lấy lại tinh thần, mau chóng đuổi theo.
Nhân viên phục vụ vội vàng kéo tay bà ta lại, hỏi: “Còn cần số thức ăn trên bàn này không?”
Nhiều đồ ăn như vậy, bà ta cũng chỉ mới ăn một miếng chè đậu xanh, Ôn Như Quy thì chưa ăn gì cả, nếu như không cần thì thật sự quá lãng phí.
Nhưng mà vào lúc này bà ta phải vội đuổi theo Ôn Như Quy, không thể làm gì khác hơn là tiếc đứt ruột nói: “Không cần.”
Nói rồi bà ta rút tay mình về, ba bước gộp làm hai đuổi theo.
Đuổi ra bên ngoài, bà ta trông thấy Ôn Như Quy đứng dưới ánh nắng mặt trời, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không thấy chút màu m.á.u nào.
“Như Quy, con làm sao thế? Con khó chịu chỗ nào thì nói cho mẹ biết đi.” Trình Tú Vân tiếp tục đánh bài tình thân: “Hay là mẹ dẫn con tới bệnh viện nhé?”
Ôn Như Quy giống như không nghe thấy lời bà ta nói, đột nhiên đẩy bà ta ra, đôi chân dài sải bước đi về phía trước.
Trình Tú Vân bị đẩy lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngã ngồi ra đất.
Nhìn theo bóng lưng bước đi không hề quay đầu lại của Ôn Như Quy, sợi dây nào đó trong đầu bà ta đứt “Phựt” một cái. Sự kiên nhẫn của bà ta tuyên bố mất sạch.
Bà ta cắn răng đuổi theo, kéo cánh tay Ôn Như Quy, mắng: “Thằng con bất hiếu này. Cho dù năm đó mẹ có sai, nhưng mà mẹ đã xin lỗi con rồi mà.”
“Từ xưa đến nay quốc gia đều tôn thờ “Thương cho roi cho vọt”, chẳng qua mẹ chỉ hơi nghiêm khắc với con một chút nên mới mắng con vài câu, đánh con vài cái. Khi còn bé mẹ cũng từng bị ông ngoại và bà ngoại con đánh như vậy. Sao con lại thù dai mấy chục năm như thế?”
“Có phải con muốn mẹ quỳ xuống cầu xin con, con mới tha thứ cho người mẹ này không?”