Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 642: Ly trà xanh thứ sáu trăm bốn mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-11 15:29:26
Lượt xem: 53
Đi tới tiệm cơm quốc doanh.
Bởi vì vào lúc này vẫn chưa tới giờ cơm, trong tiệm cơm quốc doanh không có vị khách nào tới ăn.
Ôn Như Quy ngồi tại chỗ như một pho tượng, không lên tiếng cũng không chọn món ăn.
Trình Tú Vân không thể làm gì khác, đành phải gọi chủ tiệm mang hai chén chè đậu xanh, hai phần bánh táo đỏ hấp và một phần sủi cảo hấp lên.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn đến.
“Nào nào, Như Quy, ăn nhiều một chút, trông con gầy quá.”
Trình Tú Vân cực kỳ thân thiết, cầm một đôi đũa đưa cho Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy lại không nhận: “Tôi không đói. Nói đi, bà tìm tôi có việc gì? Tôi cho bà mười phút, lát nữa tôi còn phải về căn cứ làm việc.”
Trình Tú Vân bị nghẹn lời, cục tức chặn trước ngực.
Bà ta buông đũa xuống, thở dài một hơi, nói: “Như Quy, mẹ biết trong lòng con oán hận mẹ.”
“Mấy năm nay, mẹ vẫn luôn gửi quần áo và quà cáp cho con, chỉ vì muốn có cơ hội được gặp mặt con một lần. Chuyện mẹ gửi quà cho con, từ trước đến giờ chắc ông nội chưa từng nói cho con nhỉ? Không sao, chỉ là vài món đồ chơi nho nhỏ mà thôi. Mẹ đã biết lỗi của mình rồi, Như Quy, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Ôn Như Quy: “Cha tôi đã qua đời hai mươi ba năm, câu xin lỗi này của bà có phải đã tới muộn quá rồi không?”
Ôn Như Quy cho rằng bà ta xin lỗi vì chuyện bà ta ngoại tình với Sử Tu Năng, làm ra chuyện có lỗi với cha anh và nhà họ Ôn.
Gương mặt già nua của Trình Tú Vân đỏ lên, bàn tay để trên bàn lại lần nữa siết chặt: “Ừ, mẹ thực sự có lỗi với cha con. Mấy năm nay, lương tâm của mẹ đã chịu đủ dày vò rồi. Trăm năm sau, mẹ nhất định sẽ tự mình xin lỗi cha con.”
Vân Chi
“Còn con thì sao? Con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Đôi môi mỏng của Ôn Như Quy mím thành một đường, không lên tiếng.
Trình Tú Vân biết muốn nhận được sự tha thứ của anh là chuyện không dễ dàng, cho nên vào lúc này thấy anh như vậy cũng không tính quá bất ngờ.
Nhưng mà tiếp theo nếu như muốn anh ra tay giúp mình cứu Sử Tu Năng ra ngoài, nhất định bà ta phải khiến anh tha thứ cho bản thân.
Vì thế bà ta hít sâu một hơi, quyết định đánh bài tình thân.
Khi còn bé Ôn Như Quy cực kỳ dính mẹ cũng chính là bà ta. Cho dù bà ta có đối xử với anh thế nào, anh vẫn rất yêu thương bà ta. Bà ta tin rằng trong lòng anh, chắc hẳn vẫn luôn khát vọng có được tình yêu thương từ mẹ.
Hôm nay bà ta quay về, nguyện ý cho anh tình thương của mẹ. Chỉ cần bà ta khen ngợi mấy câu, cho anh một bậc thang đi xuống, chắc chắn anh sẽ tha thứ và chấp nhận bà ta thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trình Tú Vân tràn đầy tự tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-642-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bon-muoi-hai.html.]
“Mẹ nhớ khi còn bé con cực kỳ thích ăn sủi cảo hấp, lần nào cũng nhét mấy cái liền một lúc. Mẹ lo con bị nghẹn, con lại nói với mẹ rằng “Mẹ ơi, con phải mau chóng lớn lên, trưởng thành rồi mới có thể bảo vệ mẹ, con sẽ làm việc chăm chỉ rồi mua cho mẹ thật nhiều đồ ăn ngon, con còn nhớ không?”
Mặt Ôn Như Quy không cảm xúc: “Không nhớ.”
Vẻ mặt từ ái của Trình Tú Vân ngớ ra: “Không nhớ cũng không sao, sau này mẹ sẽ kể nhiều cho con một chút, có lẽ con sẽ nhớ ra thôi.”
“Con thật sự trưởng thành rồi. Nếu như không phải mẹ lén quan sát con từ xa, gặp con trên đường, mẹ thật sự lo mình sẽ không nhận ra được.”
Nói đến đây, khóe miệng bà ta nở nụ cười đắng chát: “Chắc là con không ngờ tới nhỉ? Sau khi trở về Kinh Thị, mẹ đã từng tới nhà con ôm cây đợi thỏ, chính vì muốn nhìn thấy con từ phía xa, vào ngày con kết hôn, mẹ đã đứng rất lâu ở gần nhà con. Không thể tự mình nhìn con kết hôn, trong lòng mẹ thật sự rất khó chịu.”
Nói xong bà ta ôm mặt nhỏ giọng khóc hu hu, bả vai run rẩy.
Mặt Ôn Như Quy vẫn không có cảm xúc gì, không lên tiếng.
Nhân viên phục vụ bên cạnh nhìn bọn họ, đáy mắt đầy vẻ hóng chuyện.
Trình Tú Vân thấy mình khóc một lúc lâu rồi mà anh vẫn thờ ơ, trong lòng vừa khó chịu vừa giận: “Như Quy, rốt cuộc con muốn thế nào mới có thể tha thứ cho mẹ?”
Lần này cuối cùng Ôn Như Quy cũng có động tĩnh, anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay trái: “Bà còn bốn phút.”
Trình Tú Vân nghiến răng, suýt chút nữa không nhịn được đã mắng ra khỏi miệng.
Bà ta hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu lấy một cái hộp được bọc trong bao vải từ chiếc túi quân đội xách tay.
Bà ta mở tấm vải ra, bên trong còn một tầng vải nữa, nhìn qua trông có vẻ rất quý giá.
Tầng vải thứ hai được mở ra, một chiếc hộp gỗ bên trong.
Bà ta mở hộp gỗ lấy một tấm hình bị xé thành hai mảnh bên trong ra: “Đây là tấm hình chụp chung của mẹ con ta khi con còn nhỏ. Lúc ấy đã bị ông nội con xé rách, vất vả lắm mẹ mới cướp lại được.”
“Đây chính là báu vật của mẹ. Mỗi lần nhớ đến con, mẹ đều nhìn tấm hình này, giống như con đang ở bên cạnh mẹ vậy.”
Vừa nói bà ta vừa đấy tấm hình đến trước mặt Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy vẫn luôn thờ ơ với tất cả những lời bà ta nói, ánh mắt nhìn bà ta như đang nhìn một kẻ xa lạ.
Lúc này, thấy bà ta đẩy tấm ảnh tới trước mặt mình, anh cúi đầu nhìn thử theo bản năng.
Cả người anh lập tức cứng lại.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào tấm ảnh cũ đã ngả sang màu ố vàng trên bàn. Cậu bé trai trong hình khoảng chừng bốn năm tuổi, trên người mặc bộ âu phục nhỏ, cười rất ngượng ngùng.
Thấy anh nhìn tấm hình chằm chằm không động đậy, Trình Tú Vân còn tưởng rằng anh đang xúc động, khóe miệng nhếch lên, không ngừng cố gắng nói: “Con còn nhớ tấm ảnh này không?”