Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 641: Ly trà xanh thứ sáu trăm bốn mươi mốt

Cập nhật lúc: 2024-11-11 08:28:53
Lượt xem: 71

Người gác cổng nghe nói vậy thì dừng một chút, không nhịn được ngẩng đầu lên quan sát bà ta thêm lần nữa.

Người phụ nữ này là mẹ của sở trưởng Ôn sao?

Trình Tú Vân bị nhìn, không giữ nổi kiên nhẫn: “Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?”

Người gác cổng thận trọng hỏi: “Bà thật sự là mẹ của sở trưởng Ôn à? Tuổi tác của bà... Có vẻ hơi lớn.”

Tuổi tác hơi lớn, chính là nói bà ta già.

Trình Tú Vân tức giận, mặt lúc đỏ lúc trắng: “Cậu có ý gì hả? Có tin tôi tới chỗ lãnh đạo của các cậu tố cáo cậu không?”

Người gác cổng âm thầm khinh bỉ trong lòng: “Đồng chí nữ này, bà hiểu lầm rồi. Tôi chỉ làm việc theo quy định mà thôi, dù sao thì trước kia cũng từng xảy ra chuyện giả mạo thân phận rồi. Xin hỏi năm nay bà bao nhiêu tuổi? Ở đâu? Làm việc ở đơn vị nào?”

Tính tình sở trưởng Ôn hòa đồng, luôn đối xử với người khác rất lễ độ. Người phụ nữ này không chỉ trông quá già, hơn nữa tính tình còn ngang ngược, nên cậu ta càng không tin đối phương là mẹ của sở trưởng Ôn.

Trình Tú Vân cảm thấy đối phương đang cố ý làm khó mình, không khỏi giận đến mức đau ngực.

Nhưng vì nhanh chóng gặp được Ôn Như Quy, bà ta không thể không điền hết tất cả thông tin vào.

Người gác cổng thấy bà ta thề lên thề xuống nói mình là mẹ của sở trưởng Ôn, còn ra vẻ nếu không gọi điện thoại thì bà ta sẽ quậy phá một trận thật lớn. Bất đắc dĩ cậu ta đành phải cầm điện thoại lên gọi tới phòng làm việc của sở trưởng Ôn.

Nhận được điện thoại của người gác cổng, bút thép trong tay Ôn Như Quy nắm không chắc bị rơi xuống đất, nét bút lập tức lệch đi.

Đột nhiên đầu bên kia điện thoại không có âm thanh gì, người gác cổng giơ điện thoại ra nhìn thử, vẫn luôn miệng hỏi: “Anh có đang nghe không vậy sở trưởng Ôn? Có muốn đuổi người phụ nữ này đi...” Không.

Lời còn chưa nói hết, điện thoại trong tay cậu ta đã bị Trình Tú Vân cướp mất.

“Như Quy, mẹ là mẹ của con đây. Nhiều năm rồi mẹ không được gặp con, mẹ thật sự rất nhớ con.”

Ôn Như Quy nắm chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Thấy anh không trả lời, Trình Tú Vân vừa khó chịu vừa sốt ruột: “Như Quy, nếu như con không ra gặp mẹ, mẹ sẽ lập tức đến tìm viện trưởng của các con, dù thế nào hôm nay mẹ cũng sẽ không đi đâu cả!”

Đáy mắt Ôn Như Quy lóe qua một tia sáng không rõ, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Tôi sẽ ra ngoài ngay bây giờ.”

Nghe thấy vậy, trái tim vẫn luôn treo cao của Trình Tú Vân cuối cùng cũng hạ xuống: “Được, mẹ sẽ ở bên ngoài đợi con.”

Vân Chi

Vốn dĩ người gác cổng định mắng con mụ điên này, nhưng mà nghe thấy lời bà ta nói, lời khiển trách cậu ta đang định nói lập tức bị nuốt trở về, cả người bối rối.

Chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự là mẹ của sở trưởng Ôn?

Sao có thể như thế được?

Trình Tú Vân đặt mạnh điện thoại xuống, ưỡn n.g.ự.c như con chim công thắng trận, quay sang người lính gác cổng lạnh lùng hừ một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-641-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bon-muoi-mot.html.]

Đợi khoảng mời phút, bóng người Ôn Như Quy mới từ từ bước ra từ trong trụ sở.

Nhìn đôi chân thon dài của anh bước tới, đột nhiên Trình Tú Vân cảm thấy có chút hoảng hốt.

Dường như bà ta thấy được dáng vẻ mỗi lần Ôn Nguyên Tân trở về từ đơn vị năm đó. Dáng người cao ngất, anh tuấn tới nỗi khiến tất cả cảnh vật xung quanh như đều mất đi ánh sáng.

Năm ấy, lúc đầu bà ta cũng thích Ôn Nguyên Tân, chỉ vì hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Bà ta lại không muốn tới quân đội cùng chịu khổ với ông, đúng lúc ấy Sử Tu Năng xuất hiện trong cuộc sống của bà ta.

Lúc lên đại học, bà ta và Sử Tu Năng đã yêu đương lén lút. Sở dĩ khi đó phải lén lút, là vì Sử Tu Năng đã đính hôn từ sớm, cho nên khi ấy hai người bọn họ phải lén ở chung với nhau.

Lúc còn trẻ vẻ ngoài của Sử Tu Năng cũng rất điển trai, mấu chốt là ông ta cực kỳ quan tâm tới phụ nữ, miệng như rót mật. Lần nào ông ta cũng chọc bà ta vui như hoa nở trong lòng, không giống Ôn Nguyên Tân cứ như khúc gỗ ngờ nghệch vậy.

Dần dần, bà ta không khống chế được trái tim mình, nhất là sau khi lên giường với Sử Tu Năng. Bà ta đã hoàn toàn yêu đối phương, vì đối phương bà ta không tiếc ngược đãi con ruột của mình.

Ngay khi Trình Tú Vân còn đang hoảng hốt, Ôn Như Quy đã bước tới trước mặt, dùng ánh mắt đánh giá bà ta.

Ánh mắt anh lạnh nhạt, không mang theo chút tình cảm nào. Nếu như được hỏi có cảm xúc gì, vậy thì chính là hơi kinh ngạc.

Trước ngày hôm nay, Ôn Như Quy hoàn toàn không nhớ nổi hình dáng của Trình Tú Vân trông như thế nào. Lúc này khi thấy mặt bà ta, vài mảnh vụn ký ức đột nhiên thoáng qua trong đầu anh.

Trong từng mảnh ký ức thoáng lóe lên trong đầu đó, vẻ ngoài của bà ta xinh đẹp trẻ trung, khác biệt một trời một vực so với người phụ nữ tiều tụy già nua trước mặt.

Trình Tú Vân lấy lại tinh thần, trên mặt cố nặn ra biểu cảm dịu dàng: “Như Quy, con còn nhớ mẹ không?”

Ngũ quan của Trình Tú Vân rất đẹp, nếu không năm đó Sử Tu Năng cũng sẽ không vụng trộm với bà ta sau khi đã kết hôn. Chỉ là bây giờ hai gò má bà ta hõm xuống, mặt vàng như nến, bà ta bày ra biểu cảm như thế chỉ khiến người nhìn đau mắt.

Ôn Như Quy: “Không nhớ, xin hỏi bà tìm tôi có việc gì không?”

Giọng nói lạnh như băng, không thấy được bất kỳ niềm vui nào sau bao năm xa cách mới được gặp lại.

Một đống lửa giận bùng lên trong lòng Trình Tú Vân, nhưng bị bà ta nhanh chóng đè nén xuống: “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, hay là chúng ta vào phòng làm việc hoặc phòng ký túc của con nhé?”

Chỉ cần vào được căn cứ, nếu như anh dám không đồng ý yêu cầu của bà ta, bà ta sẽ làm ầm ĩ ngay tại chỗ.

Ôn Như Quy từ chối thẳng thừng: “Không được, căn cứ không phải nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào.”

Móng tay Trình Tú Vân bấm chặt vào lòng bàn tay. Bà ta là mẹ anh, Đồng Tuyết Lục có thể vào, tại sao bà ta lại không thể vào được?

Nhưng mà nghĩ tới lát nữa còn có chuyện cần nhờ anh, Trình Tú Vân gật đầu cực kỳ thân thiện: “Vậy chúng ta tới tiệm cơm quốc doanh gần đây đi, đã nhiều năm rồi mẹ không được ngồi ăn cơm chung với con.”

Ôn Như Quy từ chối cho ý kiến, xoay người nhấc đôi chân dài đi về phía tiệm cơm quốc doanh.

Trình Tú Vân mừng thầm, mau chóng đuổi theo.

Chờ hai người đi xa, lúc này người gác cổng mới sờ cằm mình, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Loading...