Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 638: Ly trà xanh thứ sáu trăm ba mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-11 15:27:42
Lượt xem: 61
Nghe thấy những lời sau lưng, sắc mặt Trình Tú Vân trắng bệch, bước chân càng ngày càng nhanh, cứ như có ma đang đuổi theo sau lưng bà ta vậy.
Năm đó vì lấy lòng Sử Tu Năng, bà ta đã đánh Ôn Như Quy, bây giờ nhớ lại, không ngờ khi còn trẻ bản thân lại hèn hạ như vậy.
Trong lòng bà ta lại lần nữa tràn ngập hối hận.
Nếu như đó bà ta không đánh Ôn Như Quy, nhà họ Ôn sẽ không tức giận đến mức luôn cắn mãi không thả, nhằm vào nhà họ Trình khắp nơi trong suốt hai mươi mấy năm trời như thế.
Trái tim Trình Tú Vân như bị ngâm trong nước đắng, lòng tràn đầy hối hận.
Chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.
Hơn nữa sau hai mươi mấy năm, bởi vì bất hạnh bản thân mới cảm thấy hối hận, sự hối hận này đúng là quá nhỏ nhặt không dáng kể, khiến người ta rất buồn nôn.
Cuối cùng bà ta trở lại căn nhà thuê. Ai ngờ vừa bước vào sân đã trông thấy mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bà ta, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ban đầu bà ta còn thấy khó hiểu, sau đó cho rằng mọi vì kiểu tóc của bà ta, vì khuôn mặt bà ta già nua nên bọn họ mới cười giễu cợt mình, cho nên khuôn mặt lập tức tối đen lại.
Bà ta sầm mặt đầy cửa ra, ai ngờ trong phòng vang lên từng đợt tiếng thở dốc mờ ám quen thuộc, có đàn ông, cũng có phụ nữ.
Âm thanh này bà ta không hề xa lạ chút nào.
Chỉ là tại sao trong nhà lại có thể có loại âm thanh này được?
Trình Tú Vân ngẩn người, trong lòng có chút căng thẳng, vội vàng chạy vào trong phòng.
Cửa phòng không khóa trái, bà ta đẩy một cái đã mở toang ra.
Bên trong một nam một nữ đang nằm trên giường, thân thể hai người quấn lấy nhau, giống như hai con rắn.
Một luồng m.á.u nóng xộc lên não, mắt Trình Tú Vân tối sầm lại, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-638-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-ba-muoi-tam.html.]
Bà ta vịn của, một lúc lâu sau mới đứng vững, khóe mắt như sắp nứt ra, trừng mắt nhìn đôi cẩu nam nữ trên giường, mắng: “Sử Tu Năng, tên chó má nhà ông!’
Ban ngày ban mặt, ông ta lại dẫn người phụ nữ khác về nhà làm loại chuyện này ngay trên giường chúng ta, ông đúng là ức h.i.ế.p người quá đáng!”
Dường như lúc này Lý Quyên Quyên mới cảm nhận được sự tồn tại của bà ta, vội vàng đẩy Sử Tu Năng, làm ra vẻ hoảng sợ: “Anh Năng, vợ anh về rồi, có khi nào chị ấy sẽ đánh em không?”
Sử Tu Năng rút ra khỏi người cô ta, nghênh ngang đứng dậy từ từ mặc quần áo vào: “Em yên tâm, có anh ở đây, cô ta không dám đụng đến một sợi tóc của em đâu.”
Cục tức nghẹn ứ ở n.g.ự.c Trình Tú Vân không lên được cũng không xuôi xuống được, suýt chút nữa đang sống sờ sờ bị tức chết: “Đôi cẩu nam nữ chúng mày, tao đánh c.h.ế.t chúng mày!”
Mặc dù bà ta không còn tình yêu thời tuổi trẻ với Sử Tu Năng từ lâu rồi, nhưng mà bọn họ vẫn là vợ chồng, ông ta nói thế ngay trước mặt người phụ nữ khác như vậy, đặt thể diện của bà ta ở đâu?
Trình Tú Vân mắng nhiếc, nhào tới. Bà ta biết mình không đánh lại Sử Tu Năng, hơn nữa bà ta cũng không có ý định ly dị với Sử Tu Năng, cho nên đã xông về phía Lý Quyên Quyên.
Lý Quyên Quyên sợ hãi hét chói tai: “Anh Năng, cứu em với!”
Lý Quyên Quyên núp sau lưng Sử Tu Năng. Sử Tu Năng túm được cánh tay của Trình Tú Vân, dùng sức hất mạnh bà ta sang bên cạnh.
Đầu Trình Tú Vân đụng vào tủ quần áo, đau đến mức ngũ quan vặn vẹo. Bà ta vươn tay lên sờ một cái, sờ thấy thứ gì đó dinh dính.
Bà, bà ta chảy máu?!
Trình Tú Vân vừa tức vừa khiếp sợ, còn vô cùng khó chịu, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Sử Tu Năng: “Họ Sử kia, tôi sinh con dưỡng cái cho ông, làm việc nhà, chăm sóc người cha già của ông, vậy mà ông lại đối xử với tôi như vậy sao? Lương tâm của ông có thấy đau không hả?”
Vân Chi
Sử Tu Năng nhìn bà ta từ trên cao xuống, khóe miệng nhếch lên, khinh khỉnh: “Cái gì mà lương tâm với cả không lương tâm? Năm đó không phải bà cũng đội nón xanh Ôn Nguyên Tân như vậy hay sao? Bây giờ bà còn khiếp sợ cái gì nữa?”
Lời này giống như một con d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào trái tim Trình Tú Vân.
Châm chọc biết bao, khôi hài biết bao.
Năm đó bà ta đội nón xanh cho Ôn Nguyên Tân, hôm nay Sử Tu Năng và người phụ nữ khác cũng dùng phương pháp như thế khiến bà ta đau đớn tới mức không muốn sống nữa.
Chẳng lẽ đây chính là báo ứng sao?