Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 621: Ly trà xanh thứ sáu trăm hai mươi mốt

Cập nhật lúc: 2024-11-11 14:44:31
Lượt xem: 79

Vốn dĩ cô muốn để bọn họ sống lâu thêm vài năm, đến năm 1983 khi pháp luật nghiêm khắc hơn, mới dẫn bọn họ đi lên con đường phạm tội. Bây giờ xem ra kế hoạch phải triển khai trước rồi.

Vậy mà người phụ nữ đó còn có mặt mũi viết thư cho Ôn Như Quy. Nếu như lúc này bà ta ở trước mặt cô, cô nhất định phải tát bà ta mấy cái bạt tai thật mạnh.

Nếu Trình Tú Vân muốn c.h.ế.t như vậy, thì cô đành phải tác thành cho bà ta thôi.

Đời này, cho dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không để Trình Tú Vân ép Ôn Như Quy vào con đường cùng nữa đâu.

Đêm khuya tĩnh lặng như nước.

Đồng Tuyết Lục xoay người rúc vào trong n.g.ự.c anh, Ôn Như Quy ôm chặt cô theo bản năng.

**

Ngày hôm sau cô dậy muộn.

Trong sân vang lên từng tràng tiếng cười, còn có cả tiếng sủa của Bánh Trung Thu.

Cô thay quần áo đi ra ngoài, thì trông thấy Bánh Trung Thu chạy đến cái hố đi tiểu cố định của nó, nhấc một cái chân chó lên làm động tác đi tiểu, sau đó lại chạy trở về dùng mũi đụng đụng Bánh Bao Chảy.

Bánh Bao Chảy mở đôi mắt to long lanh, mặt đầy vô tội, căn bản không biết Bánh Trung Thu muốn nó làm gì.

Bánh Trung Thu thấy nó không thiểu thì rất nóng ruột, lại chạy đến cái hố làm động tác đi tiểu, rồi quay đầu chạy tới đụng Bánh Bao Chảy.

Nhưng mà Bánh Bao Chảy vẫn không hiểu, khiến Bánh Trung Thu túc giận sủa vào mặt nó, cứ như đang khiển trách. Bánh Bao Chảy tủi thân dùng hai chân trước ôm lấy mặt mình, giống như vừa phạm phải sai lầm không dám nhìn mặt người khác.

Hai anh em Đồng Gia Tín và Tiêu Miên Miên thấy thế lại lần nữa cười phá lên.

“Anh rể, anh xem trò hề của Bánh Bao Chảy kìa, Bánh Trung Thu muốn dạy nó đi tiểu mà nó cũng không biết.”

Ôn Như Quy đứng dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên tóc anh, phủ lên một tầng sáng vàng.

Anh nhấc Bánh Bao Chảy lên thả vào cái hố: “Bánh Bao Chảy còn nhỏ, học mấy lần sẽ biết thôi.”

Vân Chi

Vừa dứt lời, anh đã trông thấy Đồng Tuyết Lục đang đứng ở cửa phòng. Mắt anh sáng lên, đứng lên đi tới rửa tay dưới vòi nước, rồi mới đến bên người cô.

“Em dậy rồi à? Có đói bụng không?”

Đồng Tuyết Lục sờ bụng, gât đầu: “Có hơi đói.”

Ôn Như Quy xoa xoa đầu cô: “Anh đi nấu cho em bát mì.”

Đồng Tuyết Lục gật đầu. Sau khi đi rửa mặt, cô cầm vở vẽ lên bắt đầu phác thảo.

Cũng may cô biết vẽ đôi chút, vẽ tĩnh vật như bếp từ không quá phức tạp, cứ vẽ là ra thôi, chỉ là trông không đẹp cho lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-621-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-hai-muoi-mot.html.]

Sau khi vẽ xong bề ngoài, cô cố gắng viết chi tiết nguyên lý vận hành, kết cấu.

Nhắc đến việc cô có thể nhớ được nhiều như vậy, là nhờ cô có một cô bạn thân thích tháo đồ điện. Đối phương thích mở hết đồ điện ra, sau đó tự mình ráp lại. Trước kia cô đã từng thấy cô ấy lắp ráp bếp từ, cho nên bây giờ nhớ được rất nhiều chi tiết.

Ôn Như Quy nấu mì bưng tới, cầm thứ cô vừa vẽ lên, nhìn một lúc lâu rồi nói: “Muốn để bếp từ vận hành không khó, nhưng linh kiện rất khó tìm.”

Đồng Tuyết Lục uống một ngụm nước mì: “Anh nói đúng. Trong nước vẫn chưa có nơi nào sản xuất vỏ ngoài, nhưng mà nếu được chúng ta có thể nghiên cứu chế ra, rồi lại đi tìm công xưởng hỗ trợ sản xuất, không khó lắm.”

Muốn sản xuất vỏ ngoài cần phải có khuôn vỏ, hiện giờ thị trường trong nước chưa có, đến lúc ấy cho dù tìm được công xưởng thì bọn họ vẫn phải bỏ ra chi phí ban đầu.

Nhưng mà nếu như có thể sản xuất ra bếp từ, đến lúc đó đưa vào sản xuất, phí làm khuôn có thể thu về trong vài phút.

Cô không lo lắng về vấn đề này lắm.

Ôn Như Quy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Anh sẽ về nghiên cứu với đám Chu Diễm thử xem sau.”

Đồng Tuyết Lục dùng cái miệng ăn mì dính đầy dầu mỡ hôn lên mặt anh một cái: “Cảm ơn anh yêu.”

Anh yêu.

Anh thích cái từ này.

Ôn Như Quy dịu dàng lau sạch dầu trên miệng cô, vành tai hơi đỏ lên.

Hai anh em Đồng Gia Tín và Tiêu Miên Miên đi tới cửa, đúng lúc thấy hình ảnh chị gái và anh rể đang thân mật, hai đứa giật mình.

Một giây sau Đồng Gia Tín che mắt kêu lên: “Mắt của em, mắt của em bị đau mắt hột rồi!”

Mặt Tiêu Miên Miên đầy khó hiểu: “Anh ba, tại sao mắt anh lại bị đau mắt hột ạ?”

Đồng Gia Tín: “Thấy người khác hôn nhau sẽ bị đau mắt hột, đau lắm đấy!”

Tiêu Miên Miên thấy vậy lập tức sợ hãi, trắng bệch cả gương mặt, vừa rồi cô bé cũng nhìn thấy chị gái và anh rể hôn nhau rồi.

Cô cũng bị đau mắt hột thì phải làm sao đây?

Ôn Như Quy: “...”

Đồng Tuyết Lục: “...”

Một đôi anh em ngốc nghếch.

Hiện giờ Ôn Như Quy đã là sở trưởng, không thể rời căn cứ trong thời gian dài được. Vì thế buổi chiều anh đã về căn cứ.

Chờ Ôn Như Quy đi khỏi, Đồng Tuyết Lục cũng đi theo ra cửa.

Xin lỗi, cô muốn làm một trận lớn rồi.

Loading...