Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 618: Ly trà xanh thứ sáu trăm mười tám
Cập nhật lúc: 2024-11-11 14:43:19
Lượt xem: 86
Đồng Tuyết Lục giật mình một cái, lập tức tỉnh táo.
Ánh mắt cô chuyển sang chiếc ghế, trên ghế không có ai cả, nhưng mà Ôn Như Quy lại nhìn chiếc ghế, cứ như đang đối thoại với ai đó vậy.
Bầu không khí quỷ dị này khiến người ta rợn cả tóc gáy. Cả người cô nổi đầy da gà.
Đồng Tuyết Lục nằm trên giường không dám động đậy, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngay cả hít thở cũng chậm lại, một giây sau lại nghe thấy Ôn Như Quy bắt đầu lên tiếng...
“Tôi biết cậu làm vậy vì muốn tốt cho tôi. Người phụ nữ kia từng khiến cha tôi hổ thẹn, khiến cha tôi trước khi qua đời cực kỳ đau khổ. Hiện giờ cậu làm vậy cũng là lấy gậy ông đập lưng ông thôi, bà ta bị trừng phạt đúng người đúng tội.”
Nói xong anh lại ngậm miệng, nhìn chiếc ghế giống như đang nghe đối phương nói chuyện.
Một lát sau, chân mày anh đột nhiên nhíu lại: “Không, cậu không cần bảo cha cậu dừng tay đâu. Cứ để người phụ nữ kia tiếp tục quyến rũ Sử Tu Năng, chỉ khi chính bản thân bà ta đau khổ, bà ta mới không có thời gian đi tổn thương người khác.”
“Tôi không thể để cho bà ta làm tổn thương vợ con tôi được.” Nói đến đây, đôi lông mày anh giãn ra, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Chắc hẳn cậu vẫn chưa biết nhỉ, Tuyết Lục mang thai rồi, không lâu sau tôi sẽ được làm cha.”
Đồng Tuyết Lục vẫn luôn nín thở nhìn anh, trong lòng không thể nói là không sợ hãi, cho đến khi nghe thấy những lời phía sau của anh.
Nỗi sợ biến mất trong chớp mắt. Sống mũi cô cay cay, nước mắt ào tới, khiến cho tầm mắt đều mơ hồ.
Cô muốn lau sạch nước mắt, nhưng lại sợ sẽ ảnh hưởng đến anh, không thể làm gì khác hơn là chớp mắt mấy cái để nước mắt im lặng chảy xuôi theo gò má.
Đúng lúc này, đột nhiên Ôn Như Quy nghiêng người sang. Đồng Tuyết Lục không kịp nhắm mắt lại, ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung.
Hô hấp của Đồng Tuyết Lục cứng lại, tay bấu chặt chăn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cô không biết lúc này Ôn Như Quy có thể thấy được cô hay không, đang mộng du hay tỉnh táo lại rồi.
Tình trạng của căn bệnh tâm thần phân liệt rất phức tạp. Cô nhớ đã từng xem một bộ phim do Trương Quốc Vinh đóng, trong phim anh ta đóng vai người mắc bệnh tâm thần phân liệt, nửa đêm ngồi dậy làm việc. Nhưng mà anh ta lại không hề hay biết về bên ngoài, cũng không biết những chuyện mình đã từng làm.
Còn nam chính trong phim “Tâm hồn xinh đẹp” bị mắc bệnh phân liệt lại xuất hiện ảo giác, sẽ trao đổi với người không tồn tại.
Cô không biết hiện tại Ôn Như Quy thuộc vào loại vào.
Ánh mắt Ôn Như Quy nhìn vào hàng nước mắt trên mặt cô, nghiêng người tới hỏi: “Xin lỗi, anh đánh thức em à? Sao em lại khóc?”
Ngón tay thon dài trắng nõn của anh chạm nhẹ lên gò má cô, xúc cảm lạnh như băng khiến Đồng Tuyết Lục không nhịn được run rẩy cả người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-618-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-muoi-tam.html.]
“Không, anh không đánh thức em, là do em bị ác mộng dọa tỉnh.”
Cô cố gắng để nhìn mình trông tự nhiên hơn, nhưng lòng bàn tay đã căng thẳng đến mức đổ đầy mồ hôi.
Vân Chi
Ôn Như Quy lau nước mắt trên mặt cô, ôm cô nói: “Xin lỗi, bạn anh đến tìm anh. Anh nói chuyện phiếm với cậu ấy nhập tâm quá nên nhất thời không chú ý tới em.”
Đồng Tuyết Lục nuốt nước miếng: “Bạn anh à? Bạn nào vậy?”
“Chính là người bạn anh quen từ nhỏ lần trước đã kể với em đó. Cậu ấy tên là Tiểu Húc.” Nói rồi anh nghiêng người nhìn sang chiếc ghế dựa: “Tiểu Húc, đây là vợ tôi, Tuyết Lục.”
Đồng Tuyết Lục cứng đờ nhìn về phía cái ghế, khóe miệng khẽ mấp máy: “Chào cậu, Tiểu Húc, rất hân hạnh được biết cậu.”
Cái ghế trống trơn chẳng có gì, tất nhiên cô không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào rồi.
Nhưng mà một giây sau, cô lại trông thấy trên mặt Ôn Như Quy lộ ra nụ cười ngại ngùng: “Tôi cũng cảm thấy vợ tôi rất xinh đẹp.”
Đồng Tuyết Lục tiếp lời anh: “Cảm ơn cậu đã khen ngợi. Nhưng mà đã trễ vậy rồi, Tiểu Húc cũng nên về nhà rồi nhỉ?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Tiểu Húc, để tôi tiễn cậu ra ngoài.”
Nói rồi anh đứng lên, đi tới mở cửa bước ra ngoài.
Đồng Tuyết Lục nhìn theo bóng lưng anh, trái tim khó chịu như bị người ta bóp nghẹt vậy, ánh mắt cô dâng lên từng cơn chua xót.
“Tiểu Húc đi rồi, cậu ấy nhắn em nghỉ ngơi cho khỏe.” Anh cởi giày ra trèo lên giường, cánh tay rắn chắc ôm lấy cô: “Chỉ gặp ác mộng thôi mà, có anh ở bên em rồi, không cần phải sợ.”
Tiết trời đã vào thu rồi, không biết hồi nãy anh đã ngồi bên mép giường bao lâu. Lúc này anh vừa dựa gần lại, khí lạnh trên người khiến Đồng Tuyết Lục không nhịn được run lên lần nữa.
“Sao thế?”
Ôn Như Quy nhạy cảm nhận ra được sự khác thường của cô, cúi đầu xuống nhìn cô hỏi.
Đồng Tuyết Lục lắc đầu, nói: “Không sao, chỉ là có anh ở bên cạnh em cảm thấy rất an toàn.”
Nói rồi cô ngẩng đầu, khẽ hôn lên cằm anh một cái.
Ôn Như Quy đỏ mặt, khẽ chạm vào trán cô. Nếu như không có cảnh tượng quỷ dị trước đó, hình ảnh lúc này sẽ cực kỳ ấm áp.