Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 615: Ly trà xanh thứ sáu trăm mười lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-11 14:42:10
Lượt xem: 65
Ôn Như Quy chỉ ở nhà trong một ngày rồi lại phải về căn cứ, vừa về tới căn cứ lập tức điện thoại về.
Sau đó mỗi ngày ít nhất phải gọi hai ba cuộc điện thoại về nhà, mỗi lần khi cúp điện thoại đều có thể cảm nhận được sự lưu luyến bịn rịn của anh từ đầu dây bên kia.
Đồng Tuyết Lục biết anh rất kích động khi mới làm cha, chỉ là anh như vậy cũng quá dính ngườirồi.
Từ sau khi cô mang thai, người nhà không cho cô làm bất cứ việc gì hết, bảo vệ khắp nơi, hận không thể để cô nằm yên trên giường không động đậy hai mươi bốn tiếng một ngày. Điều này khiến cô rất dở khóc dở ười.
Sau đó cô kéo bà Thẩm tới làm thuyết khách, lên lớp cho đám đàn ông không có kinh nghiệm trong nhà xong, cô mới được trả tự do.
Đồng Tuyết Lục rất hiểu về sức khỏe của mình. Cô định tiếp tục mở Lỗ Vị Trai và nhà hàng theo đúng kế hoạch.
Lỗ Vị Trai đã bắt đầu có lợi nhuận, chỉ cần không xảy ra sai sót gì, mọi chuyện phía sau đều có thể giao cho Quách Xuân Ngọc hỗ trợ xử lý.
Sau đó trọng tâm của cô sẽ đặt bên nhà hàng. Nếu như thân thể cô không thoải mái, nhất định cô sẽ đặt thân thể lên hàng đầu, giao quán cơm cho Đặng Hồng trông coi, hoặc là tạm ngừng kinh doanh một thời gian cũng được.
Nếu mà thân thể cô không có vấn đề gì, vậy thì cô sẽ làm tiếp. Chẳng qua chỉ mang thai thôi mà, không yếu ớt như vậy.
Buổi sáng hôm nay sau khi thức dậy, cô ăn bữa sáng chú Tông làm cho mình, một ly sữa đậu nành, hai cái bánh bao thịt, một trái táo và một ít quả óc chó.
Quả óc chó là do cô nói muốn ăn. Thành phần dinh dưỡng trong quả óc chó rất phong phú, đối với người lớn hay là trẻ nhỏ trong bụng đều rất hữu dụng.
Sau khi ăn bữa sáng xong cô ngồi xe đi tới Lỗ Vị Trai thị sát.
Bởi vì Lỗ Vị Trai làm ăn không tệ, rất nhiều người thấy được cơ hội làm ăn, cũng thấy được sức mua của học sinh, mấy cửa tiệm bên cạnh hiện giờ cũng đang trong thời gian tu sửa.
Quách Xuân ngọc thấy cô, thì báo cáo với cô việc làm ăn buôn bán và phản hồi của khách hàng mấy ngày hôm nay, sau đó lo lắng nói: “Giám đốc Đồng, tôi nghe ngóng được mấy nhà bên cạnh cũng muốn mở bán đồ ăn. Nếu cũng mở bán thì có ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-615-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-muoi-lam.html.]
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Ban đầu chắc chắn sẽ có ảnh hưởng, nhưng xét về lâu dài lại là chuyện tốt.”
Quách Xuân Ngọc mang vẻ mặt đầy khó hiểu: “Lời này có ý gì vậy?”
Đồng Tuyết Lục giải thích: “Nếu như trên con đường này luôn chỉ có một mình cửa hàng chúng ta, cho dù danh tiếng có truyền đi số lượng người đến ăn cũng có giới hạn. Nhưng mà nếu như một ngày nào đó cả con đường này biến thành phố ăn uống, cả con đường đều bán đồ ăn ngon, thì số người bị hấp dẫn tới đây sẽ ngày càng nhiều hơn.”
Quách Xuân Ngọc suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vẫn là giám đốc Đồng nhìn xa trông rộng, tôi chỉ có thể thấy được cái trước mắt.”
Đồng Tuyết Lục cười: “Năm người mới tới giúp đỡ kia, chị thấy bọn họ thế nào?”
Quách Xuân Ngọc: “Mắt nhìn người của giám đốc Đồng rất tốt. Năm người bọn họ đều rất được việc, đều có thể chịu khổ chịu khó. Tôi kêu bọn họ làm việc cũng không đùn đẩy qua lại cho nhau. Nhưng mà nếu như nói người ưu tú nhất, thì phải nói đến cái anh chàng tên Tưởng Tuấn Lực đó.”
Tưởng Tuấn Lực chính là bà con xa của Tưởng Bạch Hủy, nếu xét về bối phận thì anh ta là anh họ của Tưởng Bạch Hủy.
Đồng Tuyết Lục chớp mắt: “Ồ, anh ta đã làm gì?”
Quách Xuân Ngọc: “Hôm đó có một học sinh tới, nói món kho của chúng ta không tươi, cậu ta ăn vào bị đau bụng, muốn chúng ta nói lời xin lỗi trước mặt mọi người và bồi thường, hơn nữa sau này phải đóng cửa không cho phép buôn bán nữa.”
“Lúc ấy tôi ra ngoài, trong quán chỉ còn lại mỗi mình anh ta và cậu em trai ngốc của tôi. Vệ Bình bị dọa không nói nên lời, vẫn là do Tương Tuấn Lực bình tĩnh. Anh ta nói sẽ lập tức đưa đối phương tới bệnh viện kiểm tra, sau đó tới đồn công án báo án. Người nọ nghe thấy phải tới bệnh viện rồi lại đi báo án, lập tức kinh sợ.”
Đồng Tuyết Lục: “Cậu có chắc đối phương là học sinh không?” Cô nghi ngờ có người thấy cô làm ăn phát đạt nên cố ý tới quấy rối.
Còn đối tượng để nghi ngờ, cô nghĩ tới Tiền Thái Hân.
Quách Xuân Ngọc lắc đầu: “Lúc tôi trở lại thì đối phương đã chen vào đám người chạy mất. Chúng tôi sợ lớn chuyện sẽ không hay nên không đuổi theo. Giám đốc Đồng, có phải chúng tôi đã làm sai không?”
Đồng Tuyết Lục trấn an: “Không sao đâu, mọi người làm rất tốt. Nếu gặp phải chuyện ngàn vạn lần không được sợ, cũng không cần nói phải trái với bọn họ, trực tiếp báo công an là được.”