Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 614: Ly trà xanh thứ sáu trăm mười bốn
Cập nhật lúc: 2024-11-11 10:23:04
Lượt xem: 121
Đến tối, sau khi tư lệnh Tiêu và ba anh em biết tin cũng kích động không thôi.
Tư lệnh Tiêu thì nói muốn tìm một người bà con tới nhà chăm sóc Đồng Tuyết Lục, nhưng mà Đồng Tuyết Lục lại từ chối.
“Ông nội, bác sĩ đã nói sức khỏe cháu rất tốt, trước mắt cháu không có chỗ nào không thoải mái cả. Chờ đến khi sắp sinh con, chúng ta tìm một người tới chăm sóc cháu ở cữ sau.”
Một nhà này toàn người độc thân, sau này cô ở cữ chỉ có thể tìm người tới hỗ trợ, không biết ở niên đại này trong bệnh viện có nghiệp vụ hỗ trợ ở cữ hay không nữa.
Lát cô phải đi hỏi thăm chút mới được.
Tiêu Miên Miên chạy tới, bàn tay bé nhỏ vuốt ve bụng chị gái mình: “Chị ơi, trong này thật sự có em bé ạ? Sao em lại không thấy bé con đâu?”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Bây giờ em bé vẫn còn nhỏ, phải đợi thêm khoảng chín tháng nữa mới ra đời.”
Tiêu Miên Miên há hốc miệng: “Chín tháng? Vậy không phải còn rất lâu à? Em bé ở bên trong không thấy chán sao?”
Đồng Tuyết Lục: “Chắc là có. Hay là sau này em rảnh rỗi thì tới đây nói chuyện với em bé nhé, thế nào?”
Đầu nhỏ của Tiêu Miên Miên gật lia lịa: “Vâng. Em biết hát, sau này em sẽ hát những bài hát trẻ em thật hay cho em bé nghe, như vậy thì em bé sẽ không thấy chán nữa đâu.”
Kể từ khi biết mình mang thai, Đồng Tuyết Lục cảm thấy mình đang bước trên con đường làm cá mặn một đi không trở lại.
Cô muốn nấu vài món, mọi người lại không để cô động tay.
Cô muốn uống nước, Ôn Như Quy lập tức bưng nước bằng hai tay đến trước mặt cô, nước ấm không quá lạnh cũng không quá nóng.
Ngay cả việc ăn cá cũng phải nhặt hết xương rồi mới bỏ vào trong bát cho cô.
Ôn Như Quy cưng chiều cô như công chúa nhỏ, chỉ hận không thể đi bộ cũng tự đi giùm cô luôn.
Cảm giác được người khác cưng chiều này thật tốt.
**
Vân Chi
Qua hai ngày, Tưởng Bạch Hủy tới nhà tìm cô.
Lần trước bởi vì chuyện em gái họ của cô ấy mà hai người ồn ào không vui lắm.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy tính cách của cô ấy trở nên có chút kỳ lạ. Từ trước tới giờ cô cũng phải loại người sẽ bạc đãi bản thân, nếu như không hợp, vậy thì xa cách là được rồi.
Thấy Đồng Tuyết Lục lạnh nhạt hơn với mình, Tưởng Bạch Hủy cũng ý thức được bản thân hơi làm khó người khác, cho nên đã mua chút bánh kẹo và trái cây tới.
Tưởng Bạch Hủy: “Tuyết Lục, chuyện lần trước là do tôi quá ích kỷ. Cậu đã hỏi bà Thẩm giúp tôi rồi, tôi còn có lý do gì mà tức giận với cậu nữa. Xin lỗi, mong cậu sẽ tha thứ cho tôi.”
Ban đầu quan hệ của hai người Tưởng Bạch Hủy và Phương Tĩnh Viện tốt hơn. Tính cách của hai người bọn họ tương tự nhau, rất hợp rơ, nhưng mà bởi vì hai người không học chung một trường, nên sau đó đổi thành quan hệ giữa Đồng Tuyết Lục và Tưởng Bạch Hủy trở nên tốt hơn.
Hơn ba năm nay, đã mấy lần Tưởng Bạch Hủy chủ động giúp cô, đây cũng là nguyên nhân sau đó Đồng Tuyết Lục buông bỏ phòng bị và tiếp nhận cô ấy.
Lần này cô ấy thật sự có chút quá đáng, nhưng mà không ai là hoàn hảo. Nếu như đối phương đã nói lời xin lỗi, Đồng Tuyết Lục cũng không truy cứu nữa.
Đồng Tuyết Lục: “Mau ngồi xuống đi. Cậu có muốn uống gì không? Để tôi đi lấy cho cậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-614-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-muoi-bon.html.]
Tưởng Bạch Hủy còn chưa kịp mở miệng, đã thấy chú Tông xuất hiện ở cửa, nói: “Tuyết Lục, cháu đừng động đậy. Cháu muốn lấy cái gì thì cứ bảo chú, bây giờ thân thể cháu không giống trước kia nữa rồi.”
Mặt Tưởng Bạch Hủy đầy vẻ khó hiểu: “Cậu sao vậy Tuyết Lục?”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Không có gì, chỉ là mang thai mà thôi. Là do chú Tông và mọi người quan tâm quá, cho nên chuyện bé xé ra to.”
Lần này đến phiên Tưởng Bạch Hủy giật mình: “Cậu mang thai? Cũng nhanh quá nhỉ?”
Đồng Tuyết Lục sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình: “Tôi cũng cảm thấy hơi nhanh.”
Tưởng Bạch Hủy nhìn về phía bụng cô: “Có những đôi vợ chồng kết hôn được một hai năm rồi vẫn chẳng có bầu, ngày nào cũng bị mẹ chồng giục sinh con, áp lực cực kỳ lớn. Cậu mới một tháng đã mang bầu, mình chưa thấy ai có phúc như cậu đâu đấy.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Đồng Tuyết Lục có chút không biết nên trả lời như thế nào, một tháng có bầu gọi là có phúc ư?
Tưởng Bạch Hủy đột nhiên sờ bụng mình, thở dài một hơi: “Hâm mộ cậu thật đấy. Cậu cũng biết tình hình của mình và Lương Thiên Dật mà, trước mắt hai chúng mình không thể nào có con được.
Lương Thiên Dật du học ở nước ngoài, sắp tới cô ấy cũng phải tới bộ Ngoại giao xin làm nhân viên ngoại giao thực tập. Hai người đều phải phấn đấu vì sự nghiệp, trong vòng ba bốn năm không thể có con được.
Đồng Tuyết Lục trấn an: “Các cậu vẫn còn trẻ mà. Đợi sau khi đồng chí Lương về nước phát triển sự nghiệp, lúc ấy mang thai vẫn chưa muộn.”
Tưởng Bạch Hủy mỉm cười, hiển nhiên không nghe lọt lời an ủi của cô.
Đồng Tuyết Lục cũng không lên tiếng nữa.
Bên này Đồng Tuyết Lục mang thai, bên kia sự nghiệp của Trình Tú Vân lên như diều gặp gió.
“Lần này tôi tự mình đi nhập hàng, ông ở nhà bàn ổn thỏa chuyện cửa hàng nhé.”
Sử Tu Năng ngáp một cái: “Biết rồi.”
Trình Tú Vân dặn dò mấy lần, cho đến khi Sử Tu Năng có chút mất kiên nhẫn, bà ta mới lên tàu hỏa rời đi.
Sử Tu Năng nhìn bà ta lên tàu, lập tức quay đầu ra về.
Sau khi lên tàu, Trình Tú Vân đang định chào tạm biệt ông ta qua cửa sổ, ai ngờ vừa nhìn ra bên ngoài một cái, còn ai nữa đâu?
Bà ta lập tức giận đến mức đau cả gan.
Sử Tu Năng không về nhà, mà bước vào một căn phòng trệt trong ngõ hẻm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng trệt đã vang lên tiếng cười nũng nịu: “Nỡm, cuối cùng anh cũng chịu tới tìm em rồi à? Em còn tưởng rằng anh đã quên mất em rồi chứ.”
Sử Tu Năng ôm lấy người phụ nữ: “Bảo bối tâm can của anh, dù anh có quên bản thân mình cũng không thể nào quên được em.”
Người phụ nữ đẩy ông ta ra một chút: “Có phải vợ anh tới Thâm Thị nhập sỉ quần áo rồi không?”
Bàn tay Sử Tu Năng tác quái trên người cô ta: “Ừ, bọn anh tính mở cửa hàng bán quần áo.”
Người phụ nữ không đẩy ông ta ra nữa: “Ông chủ Sử sắp phát đạt rồi, sau này có còn tới tìm em nữa không?”
Sử Tu Năng nở nụ cười, miệng hôn lên mặt cô ta: “Sau khi làm ăn phất lên rồi, anh sẽ bỏ bà thím già kia để cưới em.”