Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 612: Ly trà xanh thứ sáu trăm mười hai
Cập nhật lúc: 2024-11-11 10:22:34
Lượt xem: 71
Chỉ chốc lát sau hai người Chu Diễm và Vương Tiểu Vân cũng tới. Nhưng mà không giống với trước đó, mặt hai người đều đỏ bừng, trên mặt đều hơi có vẻ hốt hoảng.
Thấy Ôn Như Quy, Chu Diễm lập tức lấy lại tinh thần: “Như Quy, bác sĩ nói có thể vợ tôi mang thai. Cậu mau đánh tôi một cái xem, có phải tôi đang nằm mơ không.”
Ôn Như Quy dùng sức đánh anh ta một cái như anh ta mong muốn, đau đến mức Chu Diễm hít một ngụm khí lạnh.
“Bảo cậu đánh tôi nhưng không cần dùng sức vậy đâu. Nhưng mà đau chứng tỏ không phải tôi đang nằm mơ, chẳng lẽ vợ tôi thật sự mang thai rồi?”
Hai tay Vương Tiểu Vân đan vào nhau, cả người khẽ run rẩy.
Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy có thể hiểu được sự kích động của hai bọn họ. Hai người bọn họ đã kết hôn ba năm rồi vẫn không có con, có thể tưởng tượng được áp lực lớn thế nào.
Ôn Như Quy xoay người nắm lấy tay Đồng Tuyết Lục, ánh mắt quét qua phần bụng bằng phẳng của cô, hỏi: “Có phải em cũng mang bầu thật hay không?”
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy anh hy vọng em có bầu hay là hy vọng em không có?”
Ôn Như Quy nắm tay cô chặt thêm: “Anh hy vọng em khỏe mạnh bình an.”
Môi Đồng Tuyết Lục cong lên: “Em cũng thế. Chỉ cần chúng ta khỏa mạnh bình an thôi, chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên.”
Lúc này trong lòng cô vẫn cảm thấy chắc là mình không dính chưởng.
Ôn Như Quy cũng cảm thấy có lẽ cô sẽ không mang bầu nhanh như vậy. Dù sao hai người mới chỉ kết hôn được hơn một tháng, chỉ ở cùng nhau bảy ngày, nào có chuyện mang bầu dễ thế được?
Nhìn thử xem hai vợ chồng Chu Diễm xem, mấy năm rồi vẫn chưa có bầu đâu.
Rất nhanh đã đến lượt bọn họ, Đồng Tuyết Lục và Vương Tiểu Vân lần lượt đi vào kiểm tra nước tiếu, sau đó ra ngoài chờ đợi hồi lâu.
Hai vợ chồng Chu Diễm và Vương Tiểu Vân sốt ruột không thôi. Ôn Như Quy cũng nhanh chóng bị lây bệnh, gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Qua khoảng một tiếng, cuối cùng cũng có kết quả.
Hai người Đồng Tuyết Lục và Vương Tiểu Vân cùng mang thai. Đồng Tuyết Lục mang thai vừa tròn một tháng, Vương Tiểu Vân một tháng rưỡi.
Đồng Tuyết Lục sững sờ.
Cô không tự chủ được cúi đầu xuống nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của mình, trong lòng vẫn rất kinh ngạc, sao cô lại dính chưởng được?
Lần mang thai này cũng quá dễ dàng nhỉ?
Đầu tiên Ôn Như Quy ngây ra như phỗng, sau khi lấy lại tinh thần thì ánh mắt đỏ lên.
Anh ôm chặt lấy cô: “Tuyết Lục, chúng ta có con rồi!”
Đồng Tuyết Lục cảm nhận được người anh đang run rẩy: “Chúng ta có con rồi, anh sắp làm cha rồi.”
Cha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-612-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-muoi-hai.html.]
Tiếng cha này như nặng ngàn cân, rơi vào trong đáy lòng Ôn Như Quy, khiến anh không nhịn được khẽ run rẩy.
Cha của anh qua đời rất sớm, ấn tượng còn lại trong đầu anh rất mơ hồ. Trong cuộc sống anh vẫn luôn ở trong trạng thái thiếu vắng nhân vật mang tên cha này..
Trước khi gặp được Đồng Tuyết Lục, anh từng cho rằng cả đời này mình sẽ không kết hôn, càng không thể nào làm cha.
Nhưng mà gặp được cô rồi, trong lòng anh có người muốn bảo vệ, hiện giờ anh còn sắp làm! Cha! Rồi!!
Ôn Như Quy cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy: “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã bước vào cuộc đời anh, sưởi ấm trái tim anh.
Đồng Tuyết Lục đan mười ngón tay vào anh: “Cũng cảm ơn anh, em sắp làm mẹ rồi.”
Đối với chuyện mang thai cô vẫn luôn mang suy nghĩ thuận theo tự nhiên. Nếu như không mang thai thì không sinh nữa, còn nếu đã mang thai thì phải sinh thôi.
Hiện tại đứa trẻ tới sớm hơn so với tưởng tượng của cô, vậy còn có thể làm sao bây giờ?
Vân Chi
Đón chào sự ra đời của thằng bé hoặc là con bé.
Hai người bên này dịu dàng thắm thiết, bên cạnh đột nhiên hai vâng hai tiếng khóc rưng rức.
Một người hức hức hức, một người hu hu hu.
Hức hức hức chính là Vương Tiểu Vân, cô ấy ôm mặt, nước mắt chảy xuống từ kẽ ngón tay.
Hu hu hu là Chu Diễm, có câu nói giọt lệ nam nhi không dễ rơi, chỉ là chưa đủ đau lòng mà thôi.
Mấy năm qua, bởi vì không có con mà anh ta đau khổ ăn không ngon, ngủ không yên, vừa phải đối mặt với những ánh mắt khác thường và đồng tình xung quanh mình, vừa cảm thấy bản thân rất có lỗi với vợ.
Vì có thể sinh con, anh ta uống thuốc bắc sắp thay cả cơm luôn rồi. Bát thuốc bắc còn đắng hơn cả hoàng liên kia, anh ta uống một hơi cạn sạch, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Nhưng bụng vợ anh ta vẫn chẳng có động tĩnh gì. Cuối cùng bây giờ vợ anh ta cũng mang bầu rồi.
Chuyện này sao có thể không khiến anh ta kích động cho được?
Anh ta ôm lấy Vương Tiểu Vân khóc đỏ bừng mặt: “Vợ ơi, cuối cùng chúng ta cũng có con rồi! Cuối cùng chúng ta cũng có con rồi!”
Vương Tiểu Vân khóc lóc gật đầu: “Ừ, chúng ta có con rồi, chúng ta có thể làm cha mẹ rồi.”
Vương Tiểu Vân nói rồi dịu dàng tình tứ ôm lấy anh ta, hy vọng lúc này anh ta có thể nói ra vài lời âu yếm.
Ai ngờ Chu Diễm chỉ ôm cô ấy một chút, rồi nhanh chóng buông ra, xoay người đi về phía Ôn Như Quy.
“Như Quy, cảm ơn cậu. Nếu như không có cậu, chắc chắn vợ tôi sẽ không mang thai được!”
“...”