Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 610: Ly trà xanh thứ sáu trăm mười

Cập nhật lúc: 2024-11-11 10:20:55
Lượt xem: 142

Tưởng Bạch Hủy kéo tay Đồng Tuyết Lục nói: “Nếu chúng ta có thể ra nước ngoài cùng nhau thì tốt biết mấy, cậu lại cứ khăng khăng chạy đi làm ăn buôn bán.”

Đồng Tuyết Lục cười nói: “Mỗi người có chí hướng riêng, hơn nữa hoàn cảnh của tôi cũng không thích hợp ra nước ngoài.”

Tưởng Bạch Hủy biết hoàn cảnh của cô, cũng không nói tiếp nữa, chuyển đề tài nói: “Em họ tôi, là người vừa rồi đứng bên cạnh cậu, cậu cảm thấy em ấy thế nào?”

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút: “Là người có gương mặt tròn tròn kia sao?”

Tưởng Bạch Hủy gật đầu: “Đúng vậy, là em ấy, năm nay em họ tôi mười chín tuổi, đã tốt nghiệp trung học, lúc trước cũng tham gia kỳ thi tuyển sinh Đại học, đáng tiếc không thi đậu.”

Vân Chi

Đồng Tuyết Lục: “Vậy có thể tiếp tục thi mà.”

Tưởng Bạch Hủy lắc đầu: “Tâm tư của em ấy cũng không đặt vào học tập, mục tiêu của em ấy chính là muốn gả vào gia đình giàu có, giúp chồng dạy con.”

Đồng Tuyết Lục: “...”

Đột nhiên Tưởng Bạch Hủy hạ giọng nói: “Tính cách của em họ tôi rất dịu dàng, trong nhà có ba anh trai, em ấy là em út, ở nhà rất được cưng chiều. Bác cả và bác gái tôi đã mở lời nói đợi đến khi em ấy lấy chồng sẽ chuẩn bị đồ cưới phong phú.”

Đồng Tuyết Lục cho rằng cô ấy chỉ muốn nói chuyện phiếm, thuận tiện nói: “Vẫn là câu nói kia, mỗi người có chí hướng riêng, chỉ cần không trái pháp luật, cô ấy có thể lựa chọn cách sống mà cô ấy muốn.”

Tưởng Bạch Hủy lại gật đầu: “Tôi biết chứ, có điều tôi nhắc đến em ấy với cậu, là muốn hỏi cậu một chút, cậu cảm thấy em họ tôi và anh trai của Châu Châu có thích hợp không?”

Đồng Tuyết Lục có chút cạn lời, hóa ra cô ấy nói nhiều như vậy là muốn bảo cô làm bà mối.

Cô từ chối ngay không chút suy nghĩ: “Chắc cậu cũng biết tính cách của tôi rồi, tôi không thích trồn lẫn vào những chuyện kiểu này.”

Tưởng Bạch Hủy dừng một chút, cầm tay cô lắc lư: “Nhưng tôi đâu phải người khác, hai chúng ta là bạn thân mà, tôi cảm thấy em họ tôi rất xứng đôi với Ngụy Nhiên, cậu giúp đỡ làm người giới thiệu có được không?”

“Huống chi trước đây, không phải cậu từng tổ chức tiệc giao lưu hữu nghị giúp sinh viên nữ trong trường và người trong căn cứ sao?”

Đồng Tuyết Lục: “Giao lưu hữu nghị giữa căn cứ và trường học, tôi chỉ giúp truyền lời mà thôi, tiệc giao lưu tổ chức ra sau đều do trường học làm, tôi không hề tham dự.”

“Đúng vậy, lần này chẳng qua cũng chỉ muốn cậu giúp truyền lời thôi, cậu chỉ cần nhắc tới em họ tôi với bà nội Thẩm là được. Sau đó lại sắp xếp cho hai người bọn họ gặp mặt xem mắt, những chuyện khác không làm phiền cậu nữa.”

“Cầu xin cậu đó Tuyết Lục, cậu giúp tôi đi mà.” Tưởng Bạch Hủy mong chờ nhìn cô: “Hôm nay là ngày kết hôn của tôi, cậu không được từ chối!”

Trong lòng Đồng Tuyết Lục dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài: “Khi về tôi sẽ hỏi bà nội Thẩm một chút.”

Thật ra căn bản không cần hỏi, bối cảnh gia thế của nhà họ Ngụy cao hơn nhà họ Tưởng không chỉ một tầng, môn không đăng hộ không đối.

Hơn nữa, cha mẹ của hai anh em Ngụy Nhiên và Ngụy Châu Châu đều đã qua đời, Thẩm Uyên Dung muốn tìm một người vợ giỏi giang cho Ngụy Nhiên.

Em họ của Tưởng Bạch Hủy rất trẻ con, dáng vẻ làm việc sợ hãi rụt rè, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn chọn cháu dâu của Thẩm Uyển Dung.

Nhưng lúc này, Tưởng Bạch Hủy nói như vậy, khiến cho cô không thể không từ chối, điều này khiến cô có chút không thoải mái.

Tưởng Bạch Hủy nở nụ cười: “Vậy thật sự tốt quá rồi, bà nội Thẩm thích cậu như vậy, chỉ cần cậu làm người giới thiệu, chắc chắn bà ấy sẽ nhìn trúng em họ tôi.”

Đồng Tuyết Lục nhìn cô ấy, từ chối cho ý kiến.

Rất nhanh, chú rể đã tới đón người, trong phòng ngoài phòng lại bắt đầu tưng bừng.

Quả nhiên giống như mọi người đoán trước, Lương Thiên Dật nhìn thấy Tưởng Bạch Hủy sau khi trang điểm, cả người đều ngẩn ra.

Mọi người thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh ta, đều cười như được mùa.

Tưởng Bạch Hủy ngửa đầu nói với anh ta: “Bế em đi.”

Dáng vẻ và nét mặt lúc cô ấy nói lời này không thể nói rất giống với Đồng Tuyết Lục trong ngày kết hôn được, mà phải nói là giống nhau như đúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-610-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-muoi.html.]

Đám người Tạ Hiểu Yến và Điền Phương Chi thấy thế đều hơi giật mình, có điều bởi vì tất cả mọi người đang ồn ào bảo Lương Thiên Dật bế người lên, đều nhanh chóng quên đi chút chuyện kỳ quái ấy.

Lương Thiên Dật hồi hộp đến nức đỏ bừng cả mặt, đi qua xoay người muốn ôm lấy Tưởng Bạch Hủy, ai ngờ không biết là quá xúc động, hay là thân thể và cân nặng của Tưởng Bạch Hủy đã vượt qua tưởng tượng của anh ta.

Anh ta bế hai lần vẫn không thể bế Tưởng Bạch Hủy lên.

Mọi người thấy thế càng cười đến mức không đứng dậy nổi.

“Chú rể, rốt cuộc anh có được không đó?”

“Vừa nãy chống đẩy chỉ có mười cái, bây giờ ngay cả cô dâu cũng không bế lên được, tôi thấy không được rồi.”

Lương Thiên Dật bị chê cười, mặt đỏ bừng như quan công, vẻ e thẹn trên mặt Tưởng Bạch Hủy cũng biến mất không còn chút tăm hơi nào.

Cuối cùng, hai người nắm tay ra khỏi cửa.

Một tuần sau khi hai người kết hôn, Lương Thiên Dật ra nước ngoài du học.

Đồng Tuyết Lục trở về nói chuyện em họ của Tưởng Bạch Hủy cho Thẩm Uyển Dung, bị từ chối như trong dự liệu.

Sau khi Tưởng Bạch Hủy biết thì rất không vui.

Hôm nay, Đồng Tuyết Lục đến căn cứ thăm Ôn Như Quy, ở trên đường gặp được Vương Tiểu Vân cũng đang đến căn cứ.

Sau khi hai người biết thân phận của nhau thì bắt đầu trò chuyện.

Đi vào cửa căn cứ, hai người Ôn Như Quy và Chu Diễm từ bên trong chạy ra, trong tay hai người đều ôm một bó hoa.

Thấy vợ của mình, hai người đồng loạt mang hoa đến tặng.

Ánh mắt Ôn Như Quy lộ ra vẻ dịu dàng: “Hoa này là do anh tự trồng đó.”

Đồng Tuyết Lục ôm hoa, nở cười xinh đẹp: “Hoa thơm quá, em rất thích.”

Chu Diễm ở bên cạnh thấy vậy, gãi gãi đầu vội vàng nói: “Tiểu Vân, hoa này cũng là do anh tự trồng.”

Vương Tiểu Vân không nghi ngờ anh ta, đưa lên ngửi một chút, ngay sau đó mặt tái đi: “Tại sao lại có mùi khai của nước tiểu hả?”

Đồng Tuyết Lục: “...?”

Ôn Như Quy: “...”

Chu Diễm: “!!!”

Ôn Như Quy thấy vẻ mặt Đồng Tuyết Lục mê man, ghé sát tai cô nhỏ giọng nói: “Hoa của cậu ta là trộm của viện trưởng, chắc là cháu trai út của viện trưởng lén đi tiểu trong bụi hoa rồi.”

Đồng Tuyết Lục: “...”

Vương Tiểu Vân lập tức nhận ra mình bị lừa, hoa này hoàn toàn không thể là do anh ta tự trồng!

Cô ấy tức giận đến mức cầm hoa đập lên người Chu Diễm, còn chưa kịp mắng đột nhiên cô ấy lại nôn ọe một tiếng.

Chu Diễm sốt sắng, đỡ cánh tay của cô ấy hỏi không ngớt lời: “Tiểu Vân, em sao thế?”

Vương Tiểu Vân buồn nôn đến nỗi nói không nên lời.

Chu Diễm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ra.

Đồng Tuyết Lục đang định bảo bọn họ đi gọi bác sĩ đến đây giúp đỡ, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, một cơn buồn nôn đã dâng lên ngực.

Cô cũng “ọe” một tiếng rồi nôn theo.

Loading...