Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 607: Ly trà xanh thứ sáu trăm linh bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-11 10:19:52
Lượt xem: 148
Trình Tú Vân và Sử Tu Năng mang theo một đống quần áo từ Thâm Thị về, tiền trên người đã tiêu hết bảy tám phần, người cũng cực kỳ mệt mỏi.
Vừa về đến nhà, Sử Tu Năng đã nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Trình Tú Vân thấy ông ta ném quần áo trên đất, tức giận đến trán nổi gân xanh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống mà nhặt từng bộ quần áo lên cất đi.
Còn chưa dọn dẹp xong, Sử Tinh Nhụy đã từ bên ngoài vọt vào như pháo trúc: “Mẹ ơi, cuối cùng mẹ và cha cũng đã quay về rồi, nếu cha mẹ không trở về, con sẽ bị người ta bắt nạt rất thảm hu hu hu...”
Trình Tú Vân mệt đến nỗi cả người đều muốn rã rời, nhất là eo mỏi nhừ gần như không đứng thẳng được. Sử Tinh Nhụy lỗ mãng đ.â.m đến như vậy, cả người bà ta lùi về sau hai bước, eo đụng phải cái bàn ở phía sau, đau đến nỗi nét mặt vặn vẹo.
“Con, đứa trẻ này làm gì đó? Lỗ mãng cẩu thả, trước kia, mẹ đã dạy con thế nào, bảo con là con gái phải dịu dàng tao nhã, con xem bây giờ con giống dáng vẻ gì rồi!”
Trước đó, Sử Tinh Nhụy giả khóc, không ngờ mẹ cô ta lại không ôm, không dỗ dành cô ta, ngược lại vừa về đã mắng cô ta như vậy. Cô ta ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng khóc thạat: “Cha, con gái của cha sắp bị người ta đánh c.h.ế.t rồi, cha ơi hu hu...”
Tiếng gào của Sử Tinh Nhụy rất lớn, khóc giống hệt như khóc tang, ầm ĩ đến nỗi đầu Trình Tú Vân đau đớn như thể sọ não bị người ta khoan thủng.
Sử Tu Năng bị đánh thức, vẻ mặt bực mình mắng: “Vừa về nhà đã mắng con rồi, còn ầm ĩ nữa thì cút hết đi cho ông!”
Trình Tú Vân tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc m.á.u mà chết.
Sử Tinh Nhụy thấy mẹ cô ta bị mắng, trong lòng vô cùng hả hê, xoay người đứng lên chạy đến bên giường lôi kéo tay cha cô ta: “Cha, cha nói khivề sẽ mua cho con váy vóc xinh đẹp, váy đâu rồi?”
Sử Tu Năng mệt đến mức không mở nổi mắt, nói cho có lệ: “Hỏi mẹ con ấy.”
Nói xong, xoay người lại ngủ thiếp đi.
Sử Tinh Nhụy bị mẹ cô ta mắng, tạm thời không muốn để ý tới mẹ cô ta, vì thế tự mình chạy tới lục quần áo, đống quần áo mà Trình Tú Vân vừa mới dọn dẹp gọn gàng lập tức bị xáo tung.
Trình Tú Vân tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng: “Mẹ vừa mới xếp xong quần áo đấy, con dừng tay lại cho mẹ ngay!”
Sử Tinh Nhụy làm mặt quỷ với bà ta: “Con muốn quần áo mới, mẹ không đưa cho con, con sẽ gọi cha dậy, nói mẹ đánh con!”
Tính cáu gắt khi bị đánh thức của Sử Tu Năng rất nghiêm trọng, nếu ngủ không no mà bị đánh thức chắc chắn sẽ chửi người, Trình Tú Vân thật sự không muốn ứng phó với ông ta.
Có điều nghe thấy con gái dùng lời này đe dọa mình, bà ta tức giận đến suýt nữa không thở nổi, sao bà ta lại sinh ra đồ quỷ chán ghét như vậy chứ?
So với Ôn Như Quy lúc còn nhỏ, Sử Tinh Nhụy quả thật là hỗn thế ma vương đầu thai, hơn nữa có Sử Tu Năng làm chỗ dựa, cô ta hoàn toàn không nghe lời người mẹ như bà ta.
Trình Tú Vân không có cách nào, đành phải tìm ra hai cái váy đưa cho cô ta.
Ánh mắt Sử Tinh Nhụy sáng lên, nhận lấy váy cười nói: “Cho con tiền tiêu vặt đi, con hết tiền rồi.”
Trình Tú Vân nhíu mày: “Lúc đi không phải mẹ mới cho con năm tệ sao? Bây giờ mới mấy ngày đã tiêu hết rồi à?”
Tròng mắt Sử Tinh Nhụy đảo quanh: “Con mua văn phòng phẩm, nhanh đưa cho con!”
Sử Tu Năng bên kia không biết đang mắng gì đó, Trình Tú Vân đành phải lấy ra một tệ đưa qua: “Đừng tiêu lung tung, cũng không được mua kẹo ăn, răng của con...”
Nhưng bà ta còn chưa nói xong, Sử Tinh Nhụy đã cầm tiền và váy chạy mất, ra ngoài khoe khoang với đám bạn cùng tuổi trong sân.
Sử Tinh Nhụy có tiền tiêu vặt và váy mới, lập tức quên mất chuyện da đầu ngứa ngáy. Trình Tú Vân vừa mệt vừa tức giận, hơn nữa còn rất nhiều chuyện phải làm, cũng không chú ý tới lúc nói chuyện cô ta luôn gãi da đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-607-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-linh-bay.html.]
Bởi vậy, chuyện tóc của Sử Tinh Nhụy có chấy đã bị bỏ qua như thế.
Tiếp theo, hai người chỉ nghỉ ngơi một ngày đã lao vào bán quần áo, bọn họ trải một miếng vải bạt lớn ra đường cái bên cạnh chợ, sau đó bày quần áo lên trên.
Thâm Thị là đặc khu kinh tế đầu tiên của Nhà nước, hơn nữa có ưu thế về vị trí địa lý, kinh tế phát triển cực kỳ nhanh chóng. Hai vợ chồng bọn họ mang quần áo kiểu dáng mới mẻ độc đáo từ Thâm Thị về, người ở Kinh Thị đều chưa từng nhìn thấy.
Bởi vậy, quần áo vừa bày ra ngoài bán, rất nhanh đã có người vây xem hỏi giá cả.
“Cái áo này tám tệ một cái, váy thì một cái mười lăm tệ.”
“Sao lại đắt như vậy?”
“Chị ơi, chị xem xem quần áo này của tôi, màu sắc tươi đẹp hơn, kiểu dáng cũng có một không hai, tìm cả Kinh Thị cũng không tìm được nơi thứ hai bán đâu, hơn nữa tôi còn không cần phiếu.”
Người phụ nữ hỏi giá nghe thấy không cần phiếu, lập tức càng động lòng hơn, quan trọng hơn là quần áo này quả thực rất đẹp, không như quần áo ở cửa hàng bách hóa không màu đen cũng là màu xám, thỉnh thoảng mới có vài bộ màu sắc tươi đẹp, chưa kịp bày ra đã bị người khác mua mất rồi.
Ngay lúc cô ta đang do dự, một người phụ nữ ăn mặc hiện đại đã đi tới cầm hai cái váy lên: “Hai cái này bán ra sao?”
Trình Tú Vân lập tức cười nói: “Màu đỏ là mười lăm tệ, màu xanh là mười tám tệ.”
Vân Chi
Người phụ nữ cầm hai cái váy lên ướm lên người hai lần, dáng vẻ rất hài lòng.
Trình Tú Vân lên tiếng khen ngợi: “Dáng người của đồng chí nữ này đẹp như vậy, mặc hai cái váy này vào giống như tiên nữ hạ phàm, khiến cho người ta nhìn thấy tròng mắt cũng không nỡ rời đi.”
Ai cũng thích nghe những lời bùi tai.
Người phụ nữ được khen nở mày nở mặt, đưa hai cái váy qua nói: “Tôi lấy hai cái này, các cô bày hàng đến khi nào, lúc về tôi sẽ giới thiệu chị em và đồng nghiệp đến đây mua.”
Nét mặt tươi cười của Trình Tú Vân càng sâu hơn: “Trước khi trời tối đều sẽ bày hàng ở đây, nhưng lần này chúng tôi nhập hàng không nhiều lắm, các chị muốn mua thì phải nhanh chóng mua đi, nếu không chắc chắn hai ngày nữa sẽ bán hết.”
Người phụ nữ đầu tiên nghe nói như vậy thì không chần chừ thêm nữa, vội vàng bỏ tiền mua hai bộ quần áo.
Lập tức đã bán được bốn bộ quần áo, đợi hai người phụ nữa đi khỏi, hai vợ chồng vui vẻ đến mức không thể khép miệng lại.
Sử Tu Năng đếm tiền, nhìn bà ta: “Em được đấy, không ngờ em còn biết làm ăn buôn bán như vậy.”
Trình Tú Vân uống một ngụm nước: “Không phải đều do cuộc sống ép buộc sao.”
Nếu là trước đây, bà ta chắc chắn sẽ không vứt bỏ thể diện ra ngồi trên đường cái bán quần áo, càng không thể tươi cười khen ngợi người khác như vậy, nhưng lần này sau khi đến Thâm Thị về, bà ta đã bị đả kích rất nhiều.
Thấy việc làm ăn của bạn thân càng ngày càng phát đạt, khắp nơi trong Thâm Thị đều tràn đầy sức sống, bất kể nam hay nữ đều có thể cạnh tranh, bà ta cẩn thận quan sát việc buôn bán của những người khác, còn âm thầm bắt chước bọn họ trong lòng.
Người khác có thể làm được, Trình Tú Vân bà ta chắc chắn cũng có thể làm được.
Sử Tu Năng đang định khen bà ta thêm hai câu, nhưng rất nhanh lại có người đến mua quần áo.
Giống như Trình Tú Vân đã nói, chưa đến hai ba ngày đã bán hết quần áo. Bởi vì lần đầu bán quần áo, bọn họ không dám nhập sỉ về quá nhiều, sau khi bán hết chỉ có thể lại đến Thâm Thị mua sỉ.
Lần này, bọn họ định nhập sỉ về nhiều quần áo hơn, Sử Tinh Nhụy đành phải nhờ thím Lâm.
Vốn dĩ Thím Lâm định từ chối, nhưng Trình Tú Vân cho bà ta phí chăm sóc Sử Tinh Nhụy nhiều hơn mười tệ so với lần trước, bà ta nhìn mười tệ, thì không thốt lên nổi lời từ chối nữa.