Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 606: Ly trà xanh thứ sáu trăm linh sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-11 09:59:25
Lượt xem: 99
Sau khi phỏng vấn xong, cô trở về nhà, thì trông thấy hai chị em Quách Xuân Ngọc và Quách Vệ Bình đang ngồi chờ cô trong phòng khách.
Thấy cô trở về, Quách Xuân Ngọc vội vàng đứng lên cười: “Giám đốc Đồng, cô đã về rồi?”
Vừa thấy bọn họ Đồng Tuyết Lục đã đoán được ý đồ đến đây của hai người, bình tĩnh nói: “Lần này, chị Xuân Ngọc đến đây, hẳn là đã quyết định rồi chứ?”
Điều mà Quách Xuân Ngọc thích nhất ở Đồng Tuyết Lục chính là tính cách thẳng thắn của cô.
Chị ta đưa ra quyết định này, cũng có liên quan nhất định với tính cách của người quản lý hiện tại của nhà hàng.
Bây giờ, giám đốc của nhà hàng Đông Phong không phải người xấu, nhưng tính cách của anh ta rất giống mẹ già, làm việc thường xuyên lưỡng lự nhiều lần, chẳng trách việc làm ăn của nhà hàng Đông Phong càng ngày càng kém.
Nhớ lúc trước Đồng Tuyết Lục làm giám đốc, nhà hàng Đông Phong rất hưng thịnh.
Hai ngày qua, chị ta từng lo lắng rất nhiều, mọi người trong nhà đều không đồng ý chuyện chị ta từ chức đến làm thuê cho Đồng Tuyết Lục.
Bọn họ cảm thấy ở nhà hàng Đông Phong rất ổn định, nhưng cuối cùng chị ta vẫn quyết định bán đi vị trí của mình trong nhà hàng Đông Phong.
Năng lực của Đồng Tuyết Lục là rõ ràng nhất, lúc trước, chị ta tận mắt chứng kiến cô khiến cho nhà hàng Đông Phong c.h.ế.t đi sống lại, còn chứng kiến cô từ một nhân viên phục vụ làm lên đến giám đốc của nhà hàng cấp 1.
Đi theo một người giám đốc có năng lực, tương lai chắc chắn sẽ không tệ lắm.
Nghĩ đến đây, Quách Xuân Ngọc gật đầu: “Phải, tôi và Vệ Bình đều quyết định đến làm cho cô, có điều đầu bếp Mạnh... Ông ấy quyết định vẫn ở lại nhà hàng Đông Phong, ông ấy bảo tôi nói với cô một câu xin lỗi.”
“Đây có gì phải xin lỗi chứ, tới hay không tôi cũng sẽ không trách mọi người, có điều mọi người bằng lòng đến đây giúp tôi, tôi thực sự rất vui vẻ.”
Đồng Tuyết Lục vươn tay: “Hoan nghênh hai người, sau này công ty phát triển hơn, hai người là nguyên lão cấp công thần của công ty đó!”
Nghe thấy vậy, Quách Xuân Ngọc kích động đến mặt cũng đỏ bừng lên: “Cảm ơn giám đốc Đồng, chúng tôi chắc chắn sẽ chú tâm làm việc!”
Sau khi suy nghĩ, Đồng Tuyết Lục quyết định để hai chị em Quách Xuân Ngọc và Quách Vệ Bình giúp cô khai trương cửa hàng lẩu ở phía sau trường học.
Năm người khác sẽ cùng cô điều hành nghiệp vụ nhà hàng.
Cô vẫn tin tưởng nhân phẩm của Quách Xuân Ngọc và Quách Vệ Bình, về phần năm người mới tới, cô còn phải quan sát thêm.
Vân Chi
Số người nhân viên phục vụ đã tuyển đủ rồi, cô còn muốn tuyển thêm một đầu bếp và một quản lý, có điều không dễ tuyển người cho hai chức vị này.
Đầu bếp còn có thể hoãn lại một chút, bởi vì ngay từ đầu, cô định tự mình xuống núi, khai hỏa phát đạn vang dội đầu tiên của nhà hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-606-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-linh-sau.html.]
Vị trí quản lý này, ngược lại cần phải nhanh chóng tuyển được người.
Đúng lúc này, Khương Đan Hồng và Đặng Hồng chồng của chị ấy đến đây tìm cô.
Đặng Hồng nói thẳng vào vấn đề: “Đồng chí Đồng, tôi nghe nói cô đang tuyển quản lý nhà hàng phải không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Chẳng lẽ anh muốn giới thiệu ai cho tôi sao?”
Đặng Hồng: “Đồng chí Đồng thấy tôi thế nào? Có đủ năng lực làm quản lý cho nhà hàng của cô hay không?”
Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì hơi giật mình: “Anh muốn từ chức ở tiệm cơm quốc doanh sao?”
Đặng Hồng gật đầu: “Phải, nếu đồng chí Đồng bằng lòng mời tôi mà nói, tôi sẽ đến đây làm việc, nếu cảm thấy tôi không thích hợp, vậy tôi sẽ lo liệu chuyện khác.”
Ngụ ý là anh ta đã quyết định rời khỏi tiệm cơm quốc doanh.
Đồng Tuyết Lục liếc mắt nhìn Khương Đan Hồng: “Chị Đan Hồng, ý của chị thì sao?”
Khóe miệng Khương Đan Hồng lộ rõ ý cười dịu dàng: “Tôi tôn trọng lựa chọn của anh ấy.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu, lại quay đầu lại nhìn Đặng Hồng nói: “Giám đốc Đặng có thể nói xem tại sao anh lại muốn rời khỏi tiệm cơm quốc doanh không?”
Đặng Hồng nói: “Hai năm qua, tôi phát hiện số người lén khởi nghiệp bên ngoài càng ngày càng nhiều. Bên cạnh nhà ga, phía trước nhà máy đều có người lén bán đồ ăn sáng hoặc là cơm trưa, chuyện này chắc chắn sẽ tạo thành đả kích đến việc kinh doanh của tiệm cơm quốc doanh.”
“Bây giờ, Nhà nước đang khuyến khích phát triển kinh tế, tôi cảm thấy dựa theo xu thế này, sau này số người buôn bán sẽ càng ngày càng nhiều, việc kinh doanh của tiệm cơm quốc doanh sẽ càng ngày càng kém, cho nên tôi nghĩ lúc này nhảy ra, là cơ hội tốt nhất.”
Trước kia, Đồng Tuyết Lục cảm thấy năng lực làm việc ở tiệm cơm quốc doanh của Đặng Hồng là nhân tài không được trọng dụng. Lúc này nghe anh ta nói lời này, cô càng chắc chắn hơn về năng lực của anh ta.
“Giám đốc Đặng không nghĩ tới tự mình buôn bán sao?”
Đặng Hồng mỉm cười: “Tôi cũng từng nghĩ rồi, chỉ là thứ nhất trong túi rất ít tiền, thứ hai mạo hiểm quá lớn, nếu thua lỗ thì người nhà sẽ theo tôi ăn không khí.”
Đồng Tuyết Lục đứng lên, vươn tay nói: “Hoan nghênh anh giám đốc Đặng, hy vọng những ngày tiếp theo chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Đặng Hồng có năng lực có nhân phẩm, anh ta đến nhà hàng giúp mình, đối với cô mà nói là như hổ thêm cánh, sau này, cô có thể yên tâm giao nhà hàng cho anh ta quản lý.
Đặng Hồng vội vàng đứng dậy, bắt tay cô nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Cùng ngày Đồng Tuyết Lục tuyển được người, Trình Tú Vân và Sử Tu Năng cũng mang theo một đống quần áo từ Thâm Thị trở về.